Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Tần Hề mở khóa mà không có cảm xúc nào, đẩy cửa, thản nhiên liếc nhìn thiếu nữ nhũn như con chi chi bị ngã ở cạnh cửa, đẩy ngã cả ghế dựa của anh. Anh đặt hộp cơm lên trên ghế, sau đó lấy một đôi bao tay được gói kín trong túi áo mình ra.
Sau khi đeo vào xong, anh định bế cô lên thì thân thể cô bỗng động đậy một chút.
Lần này, dường như toàn bộ mặt nước giá rét tĩnh lặng đã nghênh đón thủy triều mùa xuân, chân tay ai đó mềm mịn thon dài, khuôn mặt kiều diễm tươi đẹp, mái tóc vàng hoe xoăn nhẹ và cả thân thể mềm mại dưới lớp quần áo bệnh nhận, từng đường cong, từng độ cong đều phá vỡ băng cứng, dần dần lộ ra, vừa tươi tắn vừa đáng yêu, đủ để đánh một phát thật sâu vào anh, khó mà phai mờ.
Hàng mi khép hờ, có ánh sáng lóe lên, Dư Sơ mơ hồ trông thấy hình ảnh nhàn nhạt, cô mở miệng một cách khó khăn: “Đồ đồ khốn.” (Nguyên văn là trứng thối thối, chửi tên khốn kiếp nào đó)
Bờ môi Tần Hề mấp máy rất nhanh, bế cô lên một phen, dáng hình xinh đẹp vô tình ngã vào lòng anh, ý niệm vừa động, anh nhẹ nhàng đặt cô lên drap giường trắng toát, đứng không nhúc nhích bên cạnh giường.
Một hồi lâu, anh mới xoay người rời đi.
Đèn chân không vẫn treo trên đỉnh đầu, chiếu sáng không gian nhỏ hẹp theo kiểu chẳng phân biệt được ngày hay đêm.
Dư Sơ hơi hoảng hốt, có lẽ do tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-hoa-hop/1978418/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.