Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Này, không biến thái sao lại nhìn rồi còn sờ thế?
Dư Sơ còn muốn mắng anh nhưng tác dụng của thuốc đã bắt đầu phát huy, môi cô cứng đờ đến mức không thể động đậy, cuối cùng vẫn bị lâm vào hôn mê.
Cảm giác này không phải là nằm mơ.
Cô tỉnh lại, ngây ngốc nhìn trần nhà khoảng ba mươi giây, đột nhiên "chồm lên" ngồi dậy, giơ cánh tay lên vén tay áo, trên nền da thịt trắng nõn là chấm đỏ kiều diễm do bị đâm vào khiến mắt cô cay cay, nước mắt trong trẻo như hạt châu tụ lại nơi vành mắt, run run sắp chảy xuống, đôi môi anh đào teo tóp, cô khóc nức nở: "Tôi sẽ không chết, tôi chưa muốn chết mà!"
Cô còn trẻ như vậy, chưa từng nói chuyện yêu đương, chưa hề theo đuổi nam thần, thậm chí chưa đi đến miền Provence, chưa được ngắm biển Aegean, cô còn rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm, thật sự không muốn chết đâu!
Lâm vào cảm xúc oán hận ray rứt, Dư Sơ cúi đầu xuống, tay ôm lấy hai chân, chiếc cằm tinh xảo tựa trên đầu gối, khung xương vốn bé nhỏ của cô co rút thành một khối, lách cách leng keng.
Tần Hề ngồi trên ghế, đặt laptop màu bạc trên đùi, anh không nhìn chằm chằm vào màn hình mà chỉ lẳng lặng nhìn cô khóc một hồi lâu, không có dấu hiệu ngừng lại, bờ vai cô cứ dựng thẳng lên theo tiếng nức nở, rất giống một con thú nhỏ gầy yếu vô tội đang xù lông giơ móng vuốt và cào vào lòng anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-hoa-hop/1978420/quyen-4-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.