Khi phụ tá Từ Vi từ Hỷ Vũ Sơn Phòng đến thư phòng Đông Chính Viện, Lục Mậu đã ngồi ở bàn đọc sách, xem xét các tấu chương về các sự vụ Nội Các trên bàn sách.
Một mùi rượu nồng nặc cũng theo Từ Vi mà bay vào. Chỉ thấy hắn ta vững vàng đi vào, hoàn toàn không giống một người vừa uống hết một vại rượu lớn.
Lục Mậu nhìn thoáng qua Từ Vi một cái, ra hiệu hắn ta ngồi xuống, rồi sai gã sai vặt đang mài mực bên cạnh bàn đọc sách lui ra.
Gã sai vặt vội vàng đặt thỏi mực xuống, đáp một tiếng “Vâng”, rồi lui ra ngoài ngay.
Lục Mậu ngẩng đầu nhìn Từ Vi, “Ngươi lại uống rượu?”
Từ Vi không nói gì, cười vẻ sao cũng được, ngồi xuống chiếc ghế tựa tròn đầu tiên dưới bậc thềm Lục Mậu.
Lục Mậu nhíu mày, “Uống ít đi một chút, c.h.ế.t chậm một chút, dù sao tiền bán thân của ngươi đắt quá, ta còn chưa kiếm lại vốn mà!”
Từ Vi bật cười ha một tiếng, thân hình như không xương tựa vào ghế tựa tròn, ngâm thơ: “Ta lấy thân mình nằm nghiêng ngả, gửi gắm đấu rượu cho qua ngày; một đấu chưa đủ bồi, bèn lấy tài hoa đổi tiền rượu; một chén một hồ một vò uống, rượu cạn say vui lảo đảo điên.”
Hắn ta nói xong, lại cười ha ha, “Vẫn hơn ngươi, phí hết tâm cơ. Giờ đây ngươi đã bị bãi miễn các chức quan như Tả Đô Đốc Đô Đốc Phủ, có thể nói là tay trắng rồi. Cho nên nói, Lục Quốc Công gia, cái gì mà tình mà ái, mà công danh lợi lộc, đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4863213/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.