Giờ Dậu ba khắc, Lô Sơn Cư đã lên đèn, ấm áp toát hương. Lục Mậu đẩy cửa viện bước vào, trong sân, mọi nơi đều được dọn dẹp tỉ mỉ, tinh tươm, hoàn toàn không thấy dấu vết của một nơi đã vắng người ở suốt một năm.
Ánh đèn sau khi màn đêm buông xuống lấp lánh rực rỡ, hoa nở rộ, mọi thứ cứ như thể chủ nhân của nó ngay giây tiếp theo sẽ bước ra khỏi cửa, nở nụ cười rạng rỡ với hắn.
Tây Phủ Hải đường trong sân lại nở hoa, gió thoảng qua, cánh hoa rụng rơi, những cánh hoa đỏ thắm phủ đầy chiếc bàn đá cẩm thạch trắng. Hắn ngồi dưới gốc cây, không biết có phải vì thời gian rảnh rỗi đã nhiều hơn chăng, mà cớ sao hắn lại càng nhớ nhung người không quay về cái sân viện này đến vậy.
Mà lúc này, ngoài sân Lô Sơn Cư, một bóng người từ xa nhanh chóng và lặng lẽ đi tới, bóng người dừng lại ngoài cổng viện hành lễ, “Nhị gia,” giọng Cao Luật vang lên ngoài cửa, “Có tin tức truyền đến.”
Cao Luật bẩm báo xong, liền đứng lặng yên chờ ở một bên, không nói thêm lời nào.
Ánh mắt Lục Mậu liếc qua Cao Luật, “Nói đi.”
“Sáng nay lâm triều, Các Lão Nội Các Thương Lạc dâng sớ, xin lập Nhị Hoàng t.ử làm Thái tử, cùng với sắc phong Kính Phi nương nương làm Hoàng Quý Phi. Hoàng thượng đã ân chuẩn.”
Ngón tay thon dài của Lục Mậu gõ chậm rãi và nhịp nhàng trên mặt bàn đá, “Còn gì nữa?”
Cao Luật bẩm báo: “Ngự Sử Đới Tấn ngay sau đó đã tiến lời với Hoàng thượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4863212/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.