Thế nhưng, Lưu Thủ bị chưa đến, Lưu phu nhân lại đến trước, Lưu phu nhân cùng nha hoàn dẫn đường ban nãy bước nhanh như bay đến, nhìn thấy các hộ vệ vây kín sân, cùng với vị cô nương không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào ở bên trong, Lưu phu nhân lập tức cảm thấy đau đầu.
"Ôi chao, mau hạ đao xuống, đều là hiểu lầm! Đều là hiểu lầm!" Lưu phu nhân vừa đi vừa la lớn, đợi đến khi các hộ vệ hạ đao, nhường đường ra, Lưu phu nhân mới thấy vết m.á.u trên mặt nhi t.ử của mình, bà ta kêu lên một tiếng thất thanh, "Chuyện gì thế này? Ai dám làm con ta bị thương!"
Sau đó bà ta quay đầu nhìn thấy Nguyệt Lung đang cầm roi và Ngô Cẩm Họa đang đỡ Phương Oản Oản, cũng hiểu ra chắc chắn là đứa con súc sinh của bà ta lại gây chuyện thị phi, chỉ là lần này lại chọc vào người không nên chọc.
Bà ta nắm chặt lòng bàn tay, phải làm sao đây? Lúc này trong lòng bà ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là tuyệt đối không thể để vị cô nương kia đi ra ngoài nói lung tung làm tổn hại đến danh tiếng của nhi t.ử bà ta! Bà ta quay đầu gầm lên với tên hộ vệ kia, "Các ngươi là một lũ đầu gỗ hay sao? Công t.ử và thiếu phu nhân bị thương, lại không biết đi mời phủ y đến xem vết thương!"
Sau đó, một trong số các hộ vệ vội vàng chạy đi.
Mỗi bước mỗi xa
Lưu phu nhân cố nặn ra một nụ cười, "Cô nương, có phải có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860565/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.