Cơn mưa hè rả rích, làm hoa lựu trên cành rơi rụng đầy đất, gió rét gào thét thổi qua, mang theo tiếng khóc nức nở từng hồi.
Oản Oản nằm rạp trên mặt đất, trên lưng có một vết m.á.u dài do roi quất, ngay cả bộ váy cưới màu đỏ cũng không thể che đi được, nàng ta nước mắt nước mũi giàn giụa, bản năng bò về phía Ngô Cẩm Họa, "Tỷ tỷ... cứu ta... cứu ta với!"
Ngô Cẩm Họa sợ hãi trước cảnh tượng t.h.ả.m khốc trước mắt, liền hét lớn một tiếng, "Nguyệt Lung, bắt hắn lại! Mau cứu người!"
Nguyệt Lung tiến lên một bước, đá văng nam nhân kia, bước tới giật lấy cây roi trong tay hắn ta, "Ngươi là tặc t.ử ở đâu ra, dám ở đây hành hung!"
Ngô Cẩm Họa vội vàng tiến lên đỡ Oản Oản dậy, che chở nàng ta vào trong lòng, "Oản Oản, không sao rồi, tỷ tỷ đến rồi, không cần sợ nữa!"
Toàn thân Oản Oản run rẩy, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và hoảng loạn, nàng ta nắm chặt cổ áo của người trước mặt không chịu buông, như người sắp c.h.ế.t đuối, lại giống như nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối.
Nàng ta chui vào lòng Ngô Cẩm Họa, há miệng định mách tội, định than thở, càng muốn cầu xin nàng cứu mình, nhưng cổ họng lại nghẹn lại, nàng ta nức nở nói không ra một câu hoàn chỉnh nào, "Tỷ... tỷ tỷ... hu hu hu, ta... ta sợ quá, đau... ta đau lắm!"
Ngô Cẩm Họa đau lòng không chịu nổi, run rẩy ôm nàng ta, không dám dùng sức mà cũng không dám buông lỏng, sợ chạm vào sẽ làm nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860564/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.