Những hạt mưa rơi trên áo giáp và binh khí, tạo nên tiếng vang tí tách, Lục Mậu cầm một chiếc ô giấy dầu màu đen, từ trong màn mưa phùn bước tới, "Cô nương nhà ta đã làm gì đắc tội với Lưu Thủ bị đại nhân? Đại nhân muốn giữ nàng ấy lại làm gì?"
Mỗi bước mỗi xa
Hắn nghiêng đầu, nhìn sang Lưu Thủ bị.
Lưu Thủ bị lập tức khuỵu gối, quỳ sụp xuống đất, mặt đầy kinh hãi, "Quốc... Quốc công gia!"
Tiếng đao rơi loảng xoảng, rồi tiếp đó là đám hộ vệ của phủ Thủ Bị cũng run rẩy quỳ rạp xuống đất.
Từ mái hiên mưa rơi như tấm rèm, Ngô Cẩm Họa nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của hắn, trong lòng bỗng dâng lên muôn vàn cảm xúc, "Không ngờ hắn vẫn đến!"
Nhớ lại ngày rời khỏi phủ Quốc Công, Lục Trung đã nói với nàng, "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết giữa công danh lợi lộc và ngươi, hắn sẽ chọn cái nào? Hoàng Thái tôn điện hạ giữa thiên hạ và mẫu thân ngươi, đã không chọn mẫu thân ngươi. Phụ thân ngươi trong hận thù cũng đã bỏ rơi mẫu thân ngươi, vậy còn hắn thì sao? Hắn sẽ chọn ngươi không? Thế gian này, có ai sẽ đặt ngươi lên vị trí đầu tiên trong lòng không?"
Nàng thừa nhận, khoảnh khắc ấy nàng đã d.a.o động, nàng cũng thực sự muốn biết, trên đời này thật sự có người đặt nàng lên vị trí đầu tiên trong lòng hay không, nhưng "Rồi sau đó thì sao?" Nàng hỏi ông ấy, "Rồi sao nữa? Việc hắn có đặt ta lên vị trí đầu tiên hay không, ta sẽ khác đi sao?"
Lục Mậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860566/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.