“Phụ thân, con không cảm thấy tính cách của mình như vậy có gì không tốt, con rất cảm ơn bản thân đã lớn lên với tính cách như vậy, đây chính là cuộc sống mà con mong muốn, di nương cũng vậy! Bọn con đều đang nhìn về phía trước, bọn con cũng đang nỗ lực vì cuộc sống mà mình muốn có, bọn con hy vọng người cũng có thể như vậy, đời người vẫn còn rất dài.”
Không cần phải sống giống như người khác, cho dù người đó sống một cuộc sống tốt đẹp đến thế nào, chúng ta cũng không cần phải ghen tị với người khác, thậm chí trở thành người khác. Là chính mình, đã là rất tốt rồi!
Ngô Triết há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt ra một câu nào.
Ngô Cẩm Họa tiếp tục nói: “Con đã hỏi di nương, bà ấy không có ý định tái giá với người khác, bà ấy muốn ở lại trong nhà, bà ấy đã nói rõ với con rằng, nếu cứ sống như vậy, sau này trong nhà sẽ càng ngày càng khó khăn, bà ấy muốn thu hồi lại quán trà trong thành, tự mình mở một quán trọ, con cũng ủng hộ, phụ thân thấy thế nào?”
Ngô Triết kinh ngạc há hốc mồm: “Làm sao có thể được, một nữ tắc nhân gia làm sao có thể làm việc của người buôn bán, thật là đồi phong bại tục! Ngô gia chúng ta dù sao cũng là nhà của kẻ sĩ, buôn bán quả là làm nhục gia phong….”
“Phụ thân,” Ngô Cẩm Họa khẽ ngắt lời bài diễn thuyết dài dòng của phụ thân: “Bây giờ gia đình chúng ta đã là nhà của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860559/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.