Ngoài thư phòng, gió thổi qua, hải đường duyên dáng lay động, dường như luôn một mình giữ lại phần tình vừa gặp đã yêu đó.
Ngô Cẩm Họa cũng nhìn những bông hải đường đang nở rộ bên ngoài cửa sổ: “Phụ thân, tình yêu là gì vậy ạ? Người nói người yêu mẫu thân, nhưng sao con lại thấy tất cả những gì người nói, đều giống như bằng chứng cho việc người yêu chính bản thân mình một cách thâm tình vậy. Giống như cây hải đường người trồng ngoài thư phòng này, phụ thân, sự tự cảm động của người nên dừng lại rồi.”
Bởi vì loài hoa mà mẫu thân vốn thích là Thập Bát Học Sĩ.
Yêu một người, không phải để thỏa mãn tư d.ụ.c của bản thân, mà tình yêu của ông ta thật nông cạn, vĩnh viễn đều lấy bản thân làm trung tâm. Mẫu thân của nàng cũng vậy, tự cho là hy sinh bản thân vì cái gọi là tình yêu, nhưng bà lại chưa bao giờ hỏi người mà mình yêu có bằng lòng hay không, rốt cuộc thì điều trong lòng mong mỏi là vì cái gì.
Cuối cùng, tất cả đều là sự thỏa mãn ích kỷ với tình yêu mà mình tự cho là đúng, nói cho cùng, đều là yêu bản thân mà thôi. Nhưng cho dù là như vậy, cũng chỉ là sự lựa chọn của chính bọn họ.
“Phụ thân, đời người rốt cuộc phải hiểu được mình muốn gì. Chúng ta phải nghiêm túc nhìn nhận bản thân, nhận rõ chính mình, mới có tư cách nói yêu người khác.”
Khi chúng ta thực sự hiểu được ba câu hỏi: “Ta là ai?”, “Tình yêu là gì?” và “Người là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860558/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.