Tần Lâm đã nhìn ra được ý muốn của Lăng Nhật Thiên, ông già này đúng là bảo thủ, tuy vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhưng lại là một con vịt cứng đầu, ông ấy vẫn quyết không chịu cúi đầu với Tần Lâm.
Dù sao bọn họ cũng là trưởng bối ở Côn Luân, hơn nữa còn có tình bạn sâu nặng với bố anh, đây chỉ là một việc nhỏ nhặt mà thôi, đương nhiên anh sẽ thuận theo ý ông ấy. “Cảm ơn tiểu sư điệt”.
Lăng Dật Nhiên che miệng cười, lúc này toàn thân cô hết sức sảng khoái, cơn đau nhức ở các khớp xương trước đây hầu như không còn nữa, phương pháp này quả thật rất thần kỳ, chỉ khi bị Tần Lâm châm thì mới cảm nhận được sự sảng khoái của việc bị đâm.
"Bắt đầu đi, để ta xem con đến đâu”.
Lăng Nhật Thiên cười như không, ông cũng không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của cháu gái, chẳng lẽ lại có chuyện thần kỳ như vậy sao?
Mặc dù cũng là bác sĩ nhưng châm cứu hoàn toàn không phải thế mạnh của ông, điểm mạnh của ông chính là luyện đan chế thuốc, hoàn toàn khác với Tần Lâm.
Nhưng bệnh tật hành hạ thực sự quá đau đớn, nếu như Tần Lâm thật sự có thể trị khỏi bệnh thì ông phải cảm tạ tám đời tổ tiên mất.
Đứa con trai này của Tần Trì xem ra cũng khá thú vị, Lăng Nhật Thiên cũng tràn đầy kỳ vọng đối với anh.
Còn liệu anh có thể giúp Lăng Nhật Thiên giải quyết cơn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648238/chuong-1498.html