"Đúng vậy ông già, ông suýt chút nữa giết nhầm người tốt rồi đó”.
Tần Lâm thở dài nói. "Đều tại cháu cả, cháu cứ nói có người châm cứu là được rồi, tại sao la lên kiểu đó? Cháu lại còn rên như thế... đúng là làm cho người khác suy nghĩ lung tung, ông tưởng cháu bị bắt nạt nên mới xông vào, cháu thì hay rồi, muốn chọc ông tức chết đúng không”.
Sắc mặt Lăng Nhật Thiên sa sầm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Dật Nhiên chợt đỏ bừng, cháu cũng có muốn đâu, ai bảo ông đã từng này tuổi mà còn nghe trộm chứ?
Cháu không thoải mái sao, không thoải mái thì sao có thể la được như vậy chứ? Thoải mái chết đi được, đời cháu chưa bao giờ sướng như thế.
“Xin lỗi ông nội, là lỗi của cháu”.
Lăng Dật Nhiên tỏ ra bất lực, ông nội đã từng này tuổi rồi, hơn nữa còn là dược sư ở núi Côn Luân, thân phận lại vô cùng cao, cô không thể nào để ông ấy xin lỗi Tần Lâm hay mình ngay lúc này được?
“Cậu cũng là đệ tử ở Côn Luân à?”
Lăng Nhật Thiên nhìn một lượt Tần Lâm, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
"Lúc nãy cậu nói mình tên gì? Cậu là... con trai của Tần Trì?"
Lăng Nhật Thiên trầm giọng nói.
"Ơ... ông có mắt nhìn đấy, cháu đúng là con trai của Tần Trì, tên Tần Lâm”.
Tần Lâm trả lời, không ngờ tên của ông già nhà mình lại hữu dụng đến vậy, ông cụ như thế mà vẫn còn nhớ, hơn nữa chỉ nhìn vẻ ngoài mà đã đoán được anh là con của Tần Trì.
"Không tệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648237/chuong-1497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.