"Hở?"
Tàng Thiên Xương híp mắt, nhìn Triệu Vô Cực, có điều lúc này cho dù có nổi giận cũng không thể trút giận lên đầu tiểu sư muội được, có cô ở đây trận chiến này không thể tiếp tục.
"Tiểu sư muội, em..."
Triệu Vô Cực không ngờ lúc này tiểu sư muội lại đến, lúc trước ở sơn môn cũng là sư muội ra tay ngăn cản, tên kia dám trêu chọc cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn cầu xin cho Tần Lâm.
Diệp Như Tuyết tủi thân nhìn Tàng Thiên Xương.
"Chuyện này vì em mà ra, Triệu sư huynh, mấy người mau về đi, muốn xin lỗi thì em xin lỗi mấy người là được chứ gì? Tàng sư huynh, anh thấy thế nào?"
Tàng Thiên Xương nhíu mày, đây là con gái của sư phụ, cho dù anh có tức giận hơn nữa thì cũng không thể đổ lên đầu cô được, hơn nữa tiểu sư muội là thanh mai trúc mã của anh, là tiểu sư muội mà các sư huynh sư đệ vô cùng yêu thương, là viên ngọc quý trong tay sư phụ, mặc dù Tàng Thiên Xương không khéo ăn nói nhưng chí ít anh ta cũng có tình cảm với tiểu sư muội.
Tàng Thiên Xương gật đầu.
"Được".
"Sau này đánh tiếp, giữa tôi và cậu vẫn phải tái chiến!"
Nói xong, Tàng Thiên Xương liền quay người rời đi, không dây dưa với Tần Lâm nữa.
Bởi vì Tàng Thiên Xương vốn này người không thích xuất đầu lộ diện, anh thích im lặng tu thân dưỡng tính hơn, tĩnh tọa luyện công, thực lực mới là chân lý, chỉ khi mình không ngừng mạnh thêm thì mới được người khác tôn trọng, mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648218/chuong-1478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.