Tần Lâm cười nói.
"Ra tay thì ra tay đi, cần gì làm bộ làm tịch?"
Tàng Thiên Xương lạnh lùng nói.
"Được, tôi sẽ cho cậu toại nguyện, khiến cậu thua đến tâm phục khẩu phục, bắt cậu cút khỏi núi Côn Luân, mãi mãi không được quay lại, cậu không có tư cách tu luyện ở Côn Luân của tôi, tên ngông cuồng như cậu vĩnh viễn sẽ không đạt được thành tựu gì đâu".
"Ai ngông cuồng? Phiền anh nghĩ kỹ lại hộ tôi cái. Nếu đã vậy tôi cũng muốn lĩnh giáo xem chiêu thức cao cấp của Tàng sư huynh có mạnh đến mức nào, mời anh thể hiện hết".
Tần Lâm bước lên một bước, bày sẵn tư thế chiến đấu.
Tàng Thiên Xương cũng chuẩn bị xong rồi, hai người nhìn thẳng nhau, ánh mắt đan xen, trận đấu kịch liệt ở ngay trước mắt, lần này không thể tránh được nữa rồi.
Lâm Trung Nghĩa sốt ruột đến mức mặt tái xanh, nhưng anh ta cũng không làm được gì, nói thì chậm nhưng nhưng làm lại nhanh, chưa gì hai người đã lao vào nhau, trọng quyền đan xen.
"Phải làm thế nào đây Lâm sư huynh, Tần sư đệ không phải là đối thủ của Tàng sư huynh đâu".
"Còn làm thế nào nữa, haizz, chỉ có thể cố gắng mà đấu thôi, mặc dù Tần sư đệ rất mạnh nhưng phải xem đối thủ là ai đã, Tàng sư huynh kia là học trò yêu quý của nhị sư thúc, anh ta còn lâu mới sợ Tần sư đệ, trận chiến này chắc Tần sư đệ thua thiệt rồi".
"Nói thua thiệt là còn nhẹ đấy, chắc đệ ấy xong đời rồi. Haizzz, tuổi trẻ ngông cuồng, Tần sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648216/chuong-1476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.