Lời của Tần Lâm dường như đã vượt quá dự liệu của mọi người, tên này chẳng những không biết ăn năn hối cải mà còn muốn đấu với Tàng sư huynh ư?
Chẳng phải là đang muốn tìm đến cái chết sao?
Ngay cả Lâm Trung Nghĩa cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, Tần Lâm quá kiêu ngạo rồi, đánh bại Nhiếp Vân Hải, làm Triệu Vô Cực trọng thương, bây giờ lại còn muốn đánh với Tàng Thiên Xương ư, đây chẳng phải là mỡ dâng miệng mèo hay sao.
Tàng Thiên Xương hoàn toàn không giống hai kẻ đó.
Lời của Tần Lâm lập tức khiến cho sắc mặt của mọi người trở nên khó coi, kiêu ngạo như vậy, bộ thật sự coi mình là đồ đệ quý của đại sư bá hay sao?
Tần Lâm không hề để ý đến lời của Lâm Trung Nghĩa, điều này khiến cho Lâm Trung Nghĩa cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa còn có chút tức giận, nhưng vì thể diện nên anh ta không thể lật mặt được, quan trọng hơn hết là phải giải quyết được rắc rối của ngày hôm nay trước đã.
Lâm Trung Nghĩa là người rộng lượng hào hiệp, cho nên anh ta rất được đại sư bá xem trọng, mặc dù thay thầy dạy đồ đệ nhưng vẫn rất bao dung với Tần Lâm, vậy mà Tần Lâm lại không biết điều, thật đúng là làm cho Lâm Trung Nghĩa cảm thấy lo lắng.
"Tên nhóc cậu sao lại không biết nhún nhường như vậy, đệ căn bản không phải là đối thủ của Tàng sư huynh, người ta đã không thèm ra tay với đệ rôi, sao đệ cứ phải lên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648215/chuong-1475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.