"Thằng nhóc, cậu không biết Tàng sư huynh là ai sao? Còn dám nói chuyện với Tàng sư huynh như thế, tôi thấy cậu muốn chết rồi đó”.
"Đúng vậy, Tàng sư huynh không phải là để so sánh với cậu đâu, cậu còn muốn đánh với Tàng sư huynh sao? Hừ hừ, đúng là không biết nể mặt ai cả”.
"Tàng sư huynh, cậu ta quá ngông cuồng rồi, không thèm coi ai ra gì, huynh cũng thấy rồi đó, ngay cả Triệu Vô Cực sư huynh cũng bị cậu ta đánh”.
"Vừa vào núi Côn Luân đã kiêu ngạo như vậy, thế thì sau này còn coi ai ra gì đây?"
"Không phải cậu ta ngạo mạn là do ỷ vào mình là đồ đệ của đại sư bá đấy chứ”.
Những người đứng sau Triệu Vô Cực nói như xối nước, bọn họ muốn chiến đấu bằng lời nói với Tần Lâm, dù gì Tàng Thiên Xương cũng đến rồi, bọn họ đã có được chỗ dựa.
Nếu như nói Triệu Vô Cực là thủ lĩnh của bọn họ thì Tàng Thiên Xương chính là trụ cột, dưới sư phụ thì chỉ có Tàng Thiên Xương mới là sự tồn tại đáng gờm.
Vậy mà lúc này còn dám khinh thường Tàng sư huynh sao?
Triệu Vô Cực thầm chế nhạo, mặc dù anh ta cũng không ngờ vì sao Tàng sư huynh lại xuất hiện vào lúc này, nhưng nếu Tàng sư huynh đã ở đây thì anh ta cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
Thực lực của Tàng sư huynh chắc chắn không thể so sánh với Tần Lâm được.
“Cậu là người đầu tiên dám nói với tôi kiểu đó đấy”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648214/chuong-1474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.