Tần Lâm nhanh chóng đuổi theo, cho dù Long Nhất và đám người kia muốn rời đi thì anh cũng sẽ không bao giờ để cho đối phương có cơ hội, lúc này nhất định phải đánh hết mình mới được.
Người Tam Tinh là mối đe dọa lớn đối với nền văn minh của trái đất, vì vậy anh không được có chút xót thương nào.
Đối xử tốt với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, đó là một điều rất nguy hiểm, nếu một ngày nào đó vì lòng tốt của mình mà bọn họ hoặc thậm chí toàn bộ nền văn minh nhân loại trên trái đất sẽ phải gánh chịu những tổn thương chưa từng có, thậm chí là bị hủy diệt, thì đó sẽ là điều hối tiếc nhất của cuộc đời Tần Lâm.
Ai cũng biết không có đúng sai trong trận chiến này, nhưng nhất định phải đổ máu hy sinh.
Hai bố con Tần Lâm nhìn nhau, có lẽ đám người rừng này vô tội, chúng cũng chỉ là con rối của người Tam Tinh mà thôi, nhưng bọn chúng buộc phải chịu trách nhiệm với tất cả.
Phải giết sạch đám người rừng này!
Đám người Long Nhất hoàn toàn bị Tần Trì làm cho rối bời, vậy nên mới không có thời gian để quan tâm đến đám người rừng.
Long Luân Tư Lặc muốn ra tay cứu nhưng đã quá muộn, nếu cứ tiếp tục chần chừ thì hắn cũng sẽ chết ở đây.
“Đi theo ta!”
Long Luân Tư Lặc nhanh chóng đi vào sâu trong hang và chui vào một khoang khuất, đây chính là lối thoát mà hắn đã chuẩn bị cho mình từ lâu.
Khi quay đầu nhìn lại, ánh mắt Long Luân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648140/chuong-1399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.