Đối với Long Luân Tư Lặc mà nói, binh thua như núi lở, giờ đây Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam đều đã chết, ánh mắt của hắn cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Mặc dù Long Luân Tư Lặc không quá quan tâm đến Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam, nhưng dù gì hắn cũng là bạn của hai người đó, hơn nữa bọn họ còn là người cùng chủng tộc, là người Tam Tinh thì nên giúp đỡ lẫn nhau.
Lúc này đây, người chết như ngọn đèn tắt, cho dù có thêm thù hận thì cũng sẽ tan thành mây khói mà thôi.
Long Luân Tư Lặc đang rất lo lắng cho tình hình của bọn họ lúc này, có vẻ như đội trưởng Kha Lâm và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử sẽ không kiên trì được quá lâu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có khi bọn họ sẽ bị Tần Lâm và Tần Trì đánh chết tại đây mất.
Ngay lúc này Long Luân Tư Lặc đã bắt đầu có ý định rút lui rồi, dù gì tục ngữ cũng có câu, giữ lại núi xanh thì lo gì không có củi đốt.
Bây giờ nếu tất cả bọn họ đều chết ở đây thì người Tam Tinh sẽ hoàn toàn sụp đổ, và bọn họ sẽ gần như không thể hoàn thành công cuộc thôn tính trái đất được.
Cần phải quyết đoán vào lúc này!
"Đội trưởng Kha Lâm, mau đi đi! Chậm trễ sẽ sinh biến đấy!"
Long Luân Tư Lặc nghiến răng nghiến lợi nói, tuy hắn không cam tâm, nơi đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648139/chuong-1398.html