Ngay khi Tần Lâm và Tần Trì rời khỏi hang động trong thác nước, điều họ không ngờ là Địch Luân Á cũng biến mất, ở đó chỉ còn lại Tạ Hồng Mai.
Hơn nữa Tạ Hồng Mai cũng đang hấp hối và bị thương nặng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Lâm căng thẳng hỏi.
"Là Địch Luân Á, cô ta tấn công em bất ngờ rồi bỏ chạy”.
Tạ Hồng Mai nói một cách khó khăn.
"Chết tiệt! Đám người này thật không đáng để thương hại mà, không ngờ bọn chúng đều cùng một giuộc, chúng ta không giết cô ta, vậy mà cô ta lại lấy oán báo ân, thật là nực cười”.
Sắc mặt Tần Trì hết sức ảm đạm.
"Con dâu, đừng lo lắng, bố sẽ báo thù cho con!"
“Ơ...”
Tạ Hồng Mai vốn dĩ bị thương nặng, vô cùng khó chịu, nhưng khi nghe được lời nói của Tần Trì thì trong lòng cô chợt vui mừng.
“Cháu không sao đâu chú”.
Tạ Hồng Mai nghiến răng nói, trước đây cô đã quá khinh địch rồi.
Sắc mặt Tần Lâm vô cùng lạnh lùng, sự chân thành của anh cuối cùng cũng bị trả giá bằng sai lầm, anh vốn tưởng rằng người Tam Tinh sẽ có người tốt, nhưng bây giờ xem ra có lẽ anh không nên để Địch Luân Á sống mới phải.
Nhưng bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì, may mắn là vết thương của Tạ Hồng Mai không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648141/chuong-1400.html