"Vậy con nói cho mẹ biết? Tại sao chủ tịch Mạnh lại đầu tư cho Y dược Văn Hòa chúng ta? Tại sao chủ tịch Mạnh lại năm lần bảy lượt giúp đỡ chúng ta, tập đoàn Hiên Viên lại chỉ đích danh con đi ký hợp đồng? Mặt con mọc hoa sao? Con tưởng mẹ ngu sao, có chút chuyện nhỏ này mà mẹ không nhìn ra sao? Mẹ còn mặt mũi nào mà làm mẹ của con hả?"
"Con và Tần Lâm chỉ là vui chơi qua đường thôi, không phải thật, mẹ biết con chỉ lấy cậu ta ra làm bức bình phong cho con thôi, chuyện nhà họ Chúc bây giờ là quan trọng nhất, chuyện này khiến con tủi thân lắm đúng không? Hơn nữa có quan hệ tốt với chủ tịch Mạnh thì ngày tháng sau này mới phất lên được đúng không? Mẹ cũng không phải người cổ hủ, người thứ ba thì sao chứ? Chúng ta vẫn quang minh chính đại cơ mà!"
Vương Vân cười nói, bà ấy không phải là người cổ hủ, thanh niên bây giờ có khi còn không thời thượng bằng bà ấy, làm người thứ ba thì sao? Đó là bản lĩnh của phụ nữ đó, phụ nữ đẹp thì sao, không có bản lĩnh cũng chỉ có thể làm bà cô nội trợ cho người ta thôi.
Vẻ mặt của Chúc Linh Linh càng ngày càng khó coi, Vương Vân nói khó nghe quá, cô là con gái của bà ấy mà bà ấy lại nghĩ như vậy?
"Mẹ, chuyện không như mẹ nghĩ đâu, con và chủ tịch Mạnh không có quan hệ gì hết, con phải làm sao mẹ mới tin con đây? Con gái của mẹ là người như thế nào mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647856/chuong-1114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.