"Chúc Linh Linh là bảo bối của nhà họ Chúc chúng ta, tin đồn trong nội bộ Y dược Văn Hòa, chắc mọi người đều đã từng nghe rồi, tôi nghĩ chắc ai cũng biết điều này".
"Lần này Chủ tịch Mạnh đến đây chỉ có mục đích duy nhất chính là Chúc Linh Linh. Đêm mới đến, hơn nữa vừa đến là về phòng nghỉ ngơi, chẳng lẽ đến nước này rồi mà còn không hiểu nữa sao? Sau này chúng ta cứ thế mà làm theo, chủ tịch Mạnh là người trọng tình cảm đấy!"
Chúc Nhị Bạch vui vẻ nói, vẻ mặt như đang tính toán điều gì đó xấu xa vậy.
"Ồ… thì ra là như vậy, con hiểu rồi!"
Ánh mắt Chúc Diệu sáng lên, mặt mày hớn hở, khóe miệng nhếch lên càng hiện rõ vẻ mờ ám.
"Nói vậy thì chủ tịch Mạnh muốn chúng ta bảo Chúc Linh Linh đến tiếp ông ấy?"
Âu Dương Diễm Diễm cười rồi nói.
"Anh Hai đúng là người biết nhìn xa trông rộng, vậy mà em lại không nhìn ra".
Chúc Tam Đao giơ ngón tay cái lên tán thành ý kiến của Chúc Nhị Bạch, anh Hai nói một cái là Chúc Tam Đao như bừng tỉnh, nếu không có anh Hai thì chuyện hôm nay coi như toi rồi.
"Anh Hai, anh đúng là Định Hải Thần Châm của nhà họ Chúc!"
Chúc Nhị Bạch vô cùng kiêu ngạo, vuốt nhẹ bộ râu, khuôn mặt già nua của ông ta hiện lên vẻ vui mừng và tự kiêu.
"Gái đẹp và đồ ăn ngon, mọi người sẽ chọn cái nào? Nếu không làm sao tôi có thể nói chủ tịch Mạnh là người trọng tình chứ. Nghĩ kỹ lại xem!"
"Bố, bố thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647855/chuong-1113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.