🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Con phải nghĩ đường lui vì mình, vì mẹ và bố của con nữa chứ, con không thể vì một chút tình cảm của bản thân mà không màng tới nhà họ Chúc được, làm như vậy là ích kỷ lắm con biết không?"
Vương Vân trách móc Chúc Linh Linh, vẻ mặt u ám, con nhóc này sao lại không thông suốt như vậy chứ, chắc chắn là vì lúc trước Chúc Nhị Bạch đã tước đoạn hết quyền hành của Linh Linh nên con bé mới ghi thù, không chịu tha thứ, nhưng tình hình bây giờ đã khác, Chúc Nhị Bạch đã đồng ý để cô làm tổng giám đốc của Chúc Thị Y Mỹ, sau này cuộc sống của bọn họ sẽ tốt đẹp hơn nhiều rồi.
"Chắc chủ tịch Mạnh đang chờ con đấy, bây giờ mẹ sẽ đỡ con qua bên đó, đến bên đó chắc chắn con sẽ không như thế này đâu, he he he, mẹ còn lạ gì nữa".
Vương Vân đỡ Chúc Linh Linh đi về hướng phòng của chủ tịch Mạnh.
Lúc này, Chúc Linh Linh khóc như mưa, không nói được lời nào, ánh mắt tuyệt vọng, mặt mày xám xịt.
"Hôm nay là ngày tốt, muốn làm chuyện gì là làm được chuyện đấy…"
Vương Vân đỡ Chúc Linh Linh, vừa bước đi vừa hát, khuôn mặt vô cùng vui vẻ.
Nếu chủ tịch Mạnh ly hôn xong lấy con gái bà ấy thì tốt biết mấy! Trong lòng Vương Vân nghĩ tới viễn cảnh tươi đẹp trong tương lai, nhưng lần này nhà họ Chúc phất lên, thì địa vị của bà ấy trong nhà họ Chúc chắc chắn cũng lên như diều gặp gió, Chúc Minh và Chúc Tam Cô đừng hòng bắt nạt bà ta nữa. Quay lại Tamlinh247.com đọc tiếp nhé!
"Kính coong…"
Vương Vân ấn chuông cửa phòng chủ tịch Mạnh.
"Ai vậy?"
Lúc Mạnh Văn Cương ra mở cửa, lập tức ngây người, Vương Vân không thèm quan tâm những thứ khác, xông thẳng vào trong để Chúc Linh Linh xuống sofa.
Mà Mạnh Văn Cương vừa tắm xong, đang mặc đồ ngủ, trong lòng vui như mở hội, thì ra người ta đã chuẩn bị từ lâu rồi.
Chúc Linh Linh vẫn không ngừng khóc, cô biết đêm nay chắc sẽ không thể rời khỏi đây, bây giờ cô còn không cử động được.
Chủ tịch Mạnh vừa tắm xong, mỡ dâng đến miệng rồi ai mà lại không ăn chứ?
Chúc Linh Linh vô cùng tuyệt vọng, không ngờ cô lại bị chính mẹ ruột của mình gài bẫy, hơn nữa còn bị trách mắng một trận nữa, bà ấy coi cô là một con nhóc không biết điều.
Chúc Linh Linh muốn vùng vẫy, muốn thoát khỏi nơi này, cô ước rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng giấc mơ sao lại chân thật đến thế?
Hơn nữa Chúc Linh Linh cảm nhận thuốc ngủ ngày càng ngấm, ý thức của cô bắt đầu trở lên mơ hồ.
"Đừng… đừng…"
Nội tâm Chúc Linh Linh đang kêu gào, anh Tiểu Lâm, em xin lỗi anh, em xin lỗi anh!
Hu hu hu…
Không phải ai cũng từng trải qua cảm giác đau đớn như bị cứa vào tim như thế này, bị gia tộc ruồng bỏ, bị mẹ ruột hãm hại, còn mất thứ quý giá nhất của bản thân, sau này sao cô có thể gặp Tần Lâm được chứ? Chi bằng chết quách đi cho rồi.
Nhưng bây giờ cô muốn chết cũng chẳng được.
Đầu óc mơ hồ, Chúc Linh Linh cuối cùng cũng ngất đi, không biết trời đất đâu cả.
"Chị đang làm gì vậy?"
Mạnh Văn Cương không hiểu gì cả, khuôn mặt vô cùng lúng túng, nhưng Vương Vân cũng chẳng thèm để ý đến ông ấy.
"Một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng, tôi không làm phiền hai người nữa, chủ tịch Mạnh chơi vui vẻ nhé, hi hi hi".
Vương Vân vội vàng rời khỏi phòng của Mạnh Văn Cương, lúc này bà ấy không thể ở đây làm kỳ đà cản mũi được, mặc dù tuổi này rồi nhưng bà ấy cũng tinh ý đấy chứ.
Mạnh Văn Cương nhìn Chúc Linh Linh hôn mê bất tỉnh trên sofa, trong lòng có chút lo lắng.
"Chuyện này là thế nào?"
Không được! Phải gọi điện cho tiểu sư huynh ngay mới được!
Nhà họ Chúc làm trò gì vậy? Ông ta cảm thấy hoang mang, tặng Chúc Linh Linh cho ông ấy sao?
Cái này… Mạnh Văn Cương có trăm cái đầu cũng không dám động vào một ngón tay của Chúc Linh Linh đâu.
Mạnh Văn Cương hoang mang lo sợ! Không thể để tiểu sư huynh hiểu lầm không thì ông ấy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
"Alo, tiểu sư huynh, tôi là Mạnh Văn Cương, tôi đang ở phòng 1313 tầng 13 khách sạn Hào Duyệt, sư huynh… có tiện đến đây một chuyến không? Cô Chúc Linh Linh đang ở phòng tôi, bị hôn mê rồi".
Mạnh Văn Cương vội vàng nói cho tiểu sư huynh biết, mặc dù bây giờ đã rất muộn rồi, nhưng ông ấy không thể để chậm trễ thêm giây phút nào nữa.
"Được, tôi sẽ đến ngay".
Tần Lâm chau mày, vẻ mặt vô cùng khó coi, cúp máy, lao đến phòng Mạnh Văn Cương, anh ở ngay phòng 1312.
Nhà họ Chúc dám tặng Linh Linh cho Mạnh Văn Cương?
Tần Lâm đã đoán ngay được đầu đuôi chuyện này, chắc chắn là như vậy, Mạnh Văn Cương thông báo cho anh nhanh như vậy chắc chắn cũng không biết anh ở phòng kế bên.
Mạnh Văn Cương nghĩ một lúc rồi vội vàng đi thay quần áo, không thể để cho tiểu sư huynh hiểu lầm được, nhưng vừa mới vào phòng ngủ thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Trời đất ơi! Sao có thể nhanh như vậy chứ? Đi máy bay cũng không nhanh bằng đấy.
Chắc không phải là tiểu sư huynh đâu.
Mạnh Văn Cương vội vàng ra mở cửa, nhưng ông ta phải thất vọng rồi, đúng là tiểu sư huynh đã tới.
Mạnh Văn Cương lắp bắp nói.
"Tiểu sư huynh, tôi… tôi vừa tắm xong bọn họ đã đưa cô ấy tới, không liên quan tới tôi".
Tần Lâm gật đầu, nhưng Mạnh Văn Cương nhìn ra được tiểu sư huynh đang rất tức giận, rất phẫn nộ!
"Tôi biết rồi, chuyện này không liên quan đến sư đệ".
Tần Lâm nhìn thấy Chúc Linh Linh bị hôn mê bất tỉnh liền cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhà họ Chúc đúng là muốn chết mà!
Dám đẩy Chúc Linh Linh vào lòng Mạnh Văn Cương, không phải muốn chết thì là gì? May mà là Mạnh Văn Cương, nếu là người khác thì đúng là hậu quả khôn lường.
Trước giờ Tần Lâm không thèm để ý đến đám người nhà họ Chúc, nhưng lần này anh thật sự tức giận rồi!
Linh Linh là của riêng anh, ai dám động vào Linh Linh anh nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó.
Bây giờ Mạnh Văn Cương đã thực sự cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ người tiểu sư huynh, lần này nhà họ Chúc gặp chuyện lớn rồi.
Một khi tiểu sư huynh tức giận thì bọn họ sẽ không chịu nổi đâu.
"Tôi mang cô ấy đi, chuyện này tôi đã hiểu rồi, sư đệ không cần để ý, chuyện này coi như xong, sáng ngày mai sự đệ hãy rời khỏi đây, chuyện nhà họ Chúc cứ để tôi lo liệu".
Tần Lâm nói xong liền ôm Chúc Linh Linh ra ngoài rồi đưa vào phòng mình.
Mạnh Văn Cương thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi tiểu sư huynh ở đây ông ta cảm thấy vô cùng áp lực như muốn nghẹt thở vậy, đám người nhà họ Chúc này đúng là không biết núi Thái Sơn, tiểu sư huynh là sự tồn tại đỉnh cao nhất ở thành phố Đông Hải, nhưng lại bị bọn họ coi là kẻ ở rể, các người to gan thật đấy, tưởng mình là gia tộc mạnh nhất ở thành phố Đông Hải sao, hay là gia tộc mạnh nhất ở tỉnh Hán Đông!
Tần Lâm ôm Chúc Linh Linh về phòng mình, đúng lúc bị Chúc Huy đi ở hành lang nhìn thấy.
"Tên Tần Lâm này hay lắm! Dám cướp Chúc Linh Linh từ phòng của chủ tịch Mạnh sao! Phải đi mách ông nội mới được, xem mày xử lý như thế nào. Nhà họ Chúc chúng tao chắc chắc không để mày phá hỏng chuyện tốt, chủ tịch Mạnh, xin ông đừng tức giận".
Chúc Huy lẩm bẩm nói, nhưng đúng lúc này hắn ngẩng đầu lên thì bị một người chột một mắt chặn lại.
"Con mẹ mày là thằng nào, đừng có mà chặn đường tao".
Chúc Huy mắng chửi.
"Nhìn cho rõ xem tao là ai".
Giọng nói trầm khàn khiến Chúc Huy nổi da gà, nhìn kỹ lại thì ra là Trần Hạo!
"Anh… anh Hạo… sao lại là anh, mắt của anh làm sao kia?"
Chúc Huy tái mét, toàn thân run rẩy, vì Trần Hạo chỉ còn một con mắt nên khi nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cảm thấy mình không thở nổi.
Trần Hạo muốn làm gì?
"Làm sao kia? Chẳng phải là mày tặng cho tao sao?"
Trần Hạo dùng một tay kẹp cổ Chúc Huy, Chúc Huy trợn trừng mắt muốn vùng vẫy, mặc dù Trần Hạo mất đi một con mắt, một cánh tay bị thương nhưng Chúc Huy cũng không đánh lại được, phải biết rằng Trần Hạo năm đó là lão đại khét tiếng một vùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.