Nhìn thấy sắc mặt đám người nước ngoài thay đổi, Tần Lâm liền cười nhạt: “Nếu không dám uống thì thôi, tôi không ép”.
Cách nói đơn giản của Tần Lâm lại nhất thời khiến cho tất cả mọi người nổi giận.
“Cái gì mà không dám uống! Anh dám uống thì chúng tôi không à!”
Tần Lâm cười nhạt: “Được, vậy các người uống đi”.
Nói xong, Tần Lâm cầm lấy chai rượu 1000ml lên rồi uống ừng ực.
Mấy người nước ngoài nhìn nhau trân trối, cũng không còn cách nào khác, ngay sau đó một tên râu quai nón đứng lên, lấy chai rượu tu ừng ực như Tần Lâm.
Thứ rượu trắng Muộn đảo lư* này khi vừa vào cuống họng đã khiến hắn suýt chút nữa phun ra ngoài.
*Muộn đảo lư: tên một loại rượu trắng (闷倒驴)
Hăng quá đi!
Cái này còn mạnh hơn nhiều so với whisky của bọn họ.
Sau vài ngụm thì tên ngoại quốc kia bắt đầu chảy nước mũi, trên mặt thấm đẫm nước mắt, hắn quỳ xuống ho khan một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại.
Nhìn thấy Tần Lâm vẫn đang uống như uống nước, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Các người uống đi!”
Hắn không uống hết chai rượu này, sau đó đổi sang một người khác để tiếp tục uống, cứ luân phiên ba bốn lần như vậy mới uống hết chai một lít rượu.
Còn một mình Tần Lâm uống cạn cả một chai lớn, sau đó anh đặt xuống rồi nhìn mọi người với vẻ giễu cợt.
“Sao thế, không nổi à? Chẳng phải người nước E các người máu lắm sao? Không phải là một quốc gia đầy tính chiến đấu ư?”
Lúc trước bọn họ sỉ nhục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647522/chuong-780.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.