Vương Vân tức muốn chết, gọi Tần Lâm đến là muốn anh xử lý việc này, ai ngờ tên này lại không làm nên trò trống gì, còn sợ nữa.
Một triệu mua được cái bình giả này, chẳng nhẽ lại chịu như thế?
Tần Lâm cười: "Hòa khí sinh tài, chúng ta xem một chút hàng tặng kèm".
Nói xong, Tần Lâm cầm một ly rượu cũ trên mặt đất lên rồi hỏi: "Cái này có tặng không?"
Ông chủ vừa nhìn liền cười, đó chỉ là một ly rượu cũ chẳng có giá trị gì, dù là đồ cổ cũng chẳng đáng bao tiền, ông ta mua từ chợ đồng nát với giá mười tệ, cho còn chẳng ai thèm lấy.
"Được, cậu thanh niên này còn biết lý lẽ, món đồ này tặng cậu, được rồi, mọi người xem đủ rồi đấy, tiền trao cháo múc".
Vương Vân sốt ruột: "Không được! Tên họ Tần kia, đó là một triệu của tôi, cậu dựa vào đâu mà quyết định tiền của tôi? Không được, tôi nhất định phải đòi lại được tiền!"
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Đó là vì cô không cẩn thận, nên chỉ có thể nhẫn nhịn thôi, người ta còn không sợ cô báo cảnh sát, thì cô làm thế nào được?"
Vương Vân tức đến mức dậm chân, chỉ vào Tần Lâm nói.
"Tôi mất công gọi cậu đến, sao cậu lại hèn nhát như vậy, uổng công là đàn ông đàn ang, cậu còn không thể tranh cãi với ông ta được!"
Tần Lâm lắc đầu, cầm ly rượu lên rồi quay người rời đi.
Đột nhiên, một ông cụ đi tới, gọi Tần Lâm lại.
"Cậu nhóc, đợi một chút".
Mọi người đều nhìn về phía phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647090/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.