*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo như Lâm Nguyệt Dao thấy, Tần Lâm nhất định là đang khua môi múa mép thì mới có thể khiến người khác phục được, nếu không dựa vào y thuật mèo mửa của anh, sao có thể khiến cho nhiều người như vậy nghe anh chém gió.
Có điều trong tình huống này, Lâm Nguyệt Dao nhất định sẽ không vạch trần anh mà cũng đứng ở bên cạnh yên lặng nghe.
Tần Lâm cũng nói kha khá rồi, bác sĩ bên cạnh đều hỏi.
"Tiểu thần y, cậu trẻ tuổi như vậy sao lại có y thuật cao cường đến thể?" Tần Lâm nghĩ ngợi một lúc rồi chỉ vào Lâm Nguyệt Dao đứng bên cạnh mà nói.
"Đây là em họ tôi, phó chủ nhiệm của bệnh viện Nhân Dân ở bên cạnh, tôi thường giao lưu học hỏi cô ầy".
"Wow!" Vừa giới thiệu như vậy mọi người lập tức tỏ ra vô cùng ngưỡng nộ, tiến lên bắt chuyện với Lâm Nguyệt Dao.
Hai bệnh viện vốn luôn học hỏi lẫn nhau, vừa nghe thấy Lâm Nguyệt Dao có trình độ cao như vậy, mọi người đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, vội vàng xin phương thức liên hệ, nói sau này sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Lâm Nguyệt Dao được sủng ái mà lo sợ, cảm thấy ngại ngùng, có điều vẫn add zalo, chào hỏi vài câu rồi xin phép đi về.
Rỡi khỏi bệnh viện, Lâm Nguyệt Dao nhíu mày hỏi.
"Gan anh lớn thật, loại bệnh thế này mà cũng dám chữa, anh có biết Ngô lão gia kia là ai không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647089/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.