Triệu Ngũ cười, rút tay ra khỏi tay Triệu Thất, vỗ nhẹ an ủi, mạn bất kinh tâm nói: “Là ca ca chiếu cố đệ đệ, Nhạc thiếu hiệp hà tất nổi giận như vậy?”
Triệu Thất vội vã gật đầu: “Đúng đúng, Ngũ ca sợ ta đau cho nên tới xoa cho ta.”
Triệu Ngũ nghe được mấy lời này, có thâm ý khác mà liếc mắt nhìn hắn, Triệu Thất khẩn cầu nhìn lại.
Nhạc Thính Tùng bán tín bán nghi, ánh mắt dao động giữa Triệu Thấy và Triệu Ngũ. Trực giác nói cho y biết chuyện này có vấn đề, nhưng kinh nghiệm cuộc đời y quá ít, hoàn toàn không đủ để nhìn ra cái gì, cuối cùng chỉ có thể thả giá gỗ xuống đất, quay đầu hô to: “Người ở đây, tất cả các ngươi vào đi.”
Sắc mặt Triệu Ngũ hơi thay đổi, một đội thiên môn đệ tử nối đuôi nhau đi vào, tất cả mặc cùng một loại quần áo, một mực cung kính nghe theo lời sai sử của Nhạc Thính Tùng.
“Ngươi giơ giá lên. Mấy người các ngươi đáp lồng, tuyệt đối đừng để hắn bị gió thổi vào.” Nhạc Thính Tùng dặn dò.
Một tên trong đám đệ tử cười nói: “Sư thúc tổ, vận chuyển bệnh nhân là chuyện thường ngày chúng con đều làm, người cứ yên tâm đi.”
Nhạc Thính Tùng lúc này mới gật đầu, đi tới cạnh giường muốn ôm Triệu Thất lên.
“Chờ đã.” Triệu Ngũ ra tay ngăn cản, sắc mặt khó coi, “Nhạc thiếu hiệp, ngươi có ý gì?”
“Ồ, Triệu Cửu không nói với ngươi sao, ngày hôm nay ta tới để dẫn hắn đi.” Nhạc Thính Tùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920990/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.