Nhạc Thính Tùng vừa đi không bao lâu, Triệu Ngũ đã đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Triệu Thất đang trợn tròn mắt, cười híp mí nằm ở trên giường. Phát hiện Triệu Ngũ tiến vào, hắn liền nhanh chóng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, thế nhưng khóe miệng vẫn cong lên, coi như tâm tình không tệ.
Triệu Ngũ cười hỏi: “Nhạc thiếu hiệp đã đi rồi?”
Triệu Thất vẫn nhắm hai mắt như trước làm bộ không nghe thấy. Đột nhiên cảm giác da đầu đau xót, là bị Triệu Ngũ nắm tóc xách lên.
“Ngươi… Ngươi biết?” Triệu Thất cũng không dám tiếp tục giả bộ ngủ, nhanh chóng mở mắt ra, nằm úp sấp ở bên giường, thăm dò mà nhìn gã.
Triệu Ngũ thấy hắn lên, liền thả tay. Nhẹ nhàng xoa lỗ tai của hắn, nhìn hắn rụt cổ lại, mới chậm rãi nói: “Nếu như không muốn để người khác biết trừ phi mình đừng làm. Lão Thất, ngươi làm việc luôn như thế, chỉ nhìn đầu không để ý đuôi.”
Triệu Thất trầm mặc chốc lát, mềm giọng cầu xin: “Ngũ ca, hôm qua như vậy, ta thực sự không chịu nổi. Ngươi bỏ qua cho ta một hồi đi…”
“Lời này ngươi đi mà nói với lão gia.” Vẻ mặt Triệu Ngũ như cười như không, “Ta không phải mấy đứa nhãi lão Thập lão Cửu dễ mềm lòng. Ngươi cho rằng tìm người đánh mình một trận, có thể làm cho chúng ta không thao ngươi, thả cho ngươi cùng vị Nhạc thiếu hiệp kia phong lưu khoái hoạt sao?” Vừa nói gã vừa cong ngón tay búng lên vết thương trên người Triệu Thất.
Gã phái nhiều người như vậy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920993/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.