Hít vào không khí buổi sớm, Triệu Thất nhắm mắt lại.
Hắn tưởng mình vừa mơ được một giấc mơ tuyệt đẹp. Lúc mới vào Triệu phủ, mỗi ngày hắn đều mơ thấy có người dẫn mình ra ngoài, thế nhưng sau khi tỉnh lại thì đều cảm thất vọng, cho nên sau mỗi lần mơ được một giấc mơ đẹp, hắn sẽ theo thói quen mà nhắm mắt lại, để cho giấc mộng kéo dài thêm một chút.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tiếng nói trong sáng, ngữ điệu ôn hòa, giống giọng nói trong mộng y như đúc.
Hắn hoan hỉ mở mắt, quả nhiên là Nhạc Thính Tùng, một tay chống đầu, nằm trên giường nhìn mình rồi cười tủm tỉm.
“Một giấc ngủ của ngươi cũng đủ lâu đấy.” Nhạc Thính Tùng sờ trán hắn, thở ra một hơi, vươn mình nhảy một cái liền đứng thẳng trên đất, “Ta đã bảo đệ tử y đường tới xem cho ngươi rồi, bên kia đang đun thuốc, ta đi bưng qua cho ngươi.” Nói rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
“Sao ta lại nhớ là mình vừa uống một bát nhỉ…” Triệu Thất nhìn ra bên ngoài, hoá ra trời đã sáng choang. Dương quang rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ, đáp xuống một vài hình chiếu. Yên lặng lắng nghe, xa xa có tiếng thác nước chảy vang, tiếng chim líu lo, còn có tiếng la hét của người trẻ tuổi, tựa hồ đang luyện công.
Đây đại khái chính là cuộc sống sinh hoạt của người giang hồ rồi.
Triệu Thất từ từ ngồi dậy, nơi này cũng không phải gian phòng ngày hôm qua Nhạc Thính Tùng dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920988/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.