Nhạc Thính Tùng nhìn Triệu Thất, thấy hắn muốn ló đầu ra bên ngoài nhìn liền để Tiểu Mông đi vào, cau mày hỏi: “Làm sao nhất kinh nhất sạ, xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Mông có vẻ như đã biết Triệu Thất đến cho nên cũng chẳng biểu hiện kinh ngạc gì, chỉ gấp gáp hỏi: “Sư thúc tổ, bọn con đào di vật Bạch Tuyết Kỳ lên thì thấy thiếu một thứ, miếng ngọc bội kia mất rồi!”
Mặt Triệu Thất trắng bệch, hí lên: “Cái gì? Không thấy! Không, không phải là quỷ hồn hiện linh chứ… Là chuyện từ khi nào?”
“Sư thúc tổ tìm được một mảnh đất hợp phong thuỷ, hôm nay bảo ta mang đi hậu táng, ta mở bao quần áo ra liền phát hiện không còn.” Tiểu Mông cũng kinh hoảng.
Triệu Thất nhìn Nhạc Thính Tùng, Nhạc Thính Tùng ngại ngùng sờ đầu: “Sau khi mang về ta liền để trong hộc tủ, vẫn chưa mở ra.”
“Cho nên, điều này nói rõ nhất định đã có người lẻn vào phòng sư thúc tổ!” Tiểu Mông lo lắng nói, “Thậm chí còn mang ý đồ xấu. Sư thúc tổ, e rằng có người muốn gây bất lợi cho người!”
Triệu Thất lập tức nghĩ tới một người.
Chẳng lẽ là gã?
Nhạc Thính Tùng cũng không căng thẳng, chỉ dặn dò nó tăng số người tuần tra lên, mình thì một tấc không rời trông coi Triệu Thất, giống như cho là chỉ cần mình không ở đây một khắc thì Triệu Thất sẽ gặp phải cái gì bất trắc.
Y thuật của Thiên Môn quả thực cao siêu, Triệu Thất chỉ bị thương ngoài da. Không qua mấy ngày, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920985/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.