Triệu Thất biết lúc này không thể hoang mang. Hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng nhảy vào bụi rậm ven đường, nhìn đám nhân mã kia không chớp mắt.
… Chẳng nhận ra ai.
Triệu Thất thở phào một hơi, thẳng eo thẳng lưng đi ra khỏi bụi rậm, tâm trạng nặng nề rời đi.
Lúc trở về, hắn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đứng trước cửa, đang cúi đầu nói chuyện với Thẩm Lan Khanh. Nàng nói rất nhỏ, Triệu Thất chỉ mơ hồ nghe thấy một câu “Đưa đi “, cũng không biết là chuyện gì.
Bầu không khí rất kiều diễm, Triệu Thất thật không tiện quấy rầy, chỉ đứng ở bên ngoài chờ cô gái đi mới bước vào.
“Lan Khanh, người đó là ai vậy?” Hắn không kịp đợi đã vội hỏi.
“Tiểu Ngọc nhà ông Lý.” Thẩm Lan Khanh cười nói, “Người ta mới mười tám, ngươi đừng nghĩ linh tinh quỷ quái gì.”
Triệu Thất đảo mắt, ra vẻ cả giận: “Mưu ma chước quỷ không phải là ta, các ngươi vừa nói gì ta đều nghe thấy đó!”
Thẩm Lan Khanh ngước lên, trong đôi mắt ảm đạm như có ánh sáng loé qua. Một lúc sau, Thẩm Lan Khanh nhếch miệng, chậm rãi hỏi: “Há, ngươi nghe được cái gì?”
Chẳng biết vì sao, Triệu Thất đột nhiên run rẩy. Thẩm Lan Khanh như vậy khiến hắn có cảm giác xa lạ. Lại nhìn kỹ, vẻ mặt Thẩm Lan Khanh hơi mang ý cười, đầu hướng về phía hắn, chẳng có chỗ nào là không ổn.
“Có phải huynh lo ta không giao đồ đến nơi đến chốn nên mới tìm người ta hỏi đúng không?” Triệu Thất ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920802/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.