Triệu Vũ Thành lòng dạ độc ác, lần này đến nhà thăm hỏi, tuyệt đối không chỉ đơn giản là lão hữu ôn chuyện, nhất định gã có âm mưu nham hiểm tà độc gì đó.
Triệu Thất hoang mang lo sợ đi tới đi lui, mồ hôi lạnh ứa ra.
“Đừng có gấp, nếu như gã tìm tới cửa, ta sẽ nói giúp ngươi.” Thẩm Lan Khanh khuyên nhủ, “Rốt cục ngươi đã làm cái gì mà phải sợ như vậy?”
“Gã… là gã có lỗi trước.” Triệu Thất oán hận, “Ta cũng không làm gì, chẳng qua trước khi bỏ đi vẽ lên mặt gã chữ ‘Vương Bát’, lại chửi vài câu. Đúng rồi, Thính Tùng còn đánh một trận với gã đấy. ”
Thẩm Lan Khanh xong thì nhăn mày: “Thế rốt cuộc Vũ Thành bắt nạt ngươi ra sao?”
Những chuyện hư hỏng của Triệu Vũ Thành kia, Triệu Thất ước gì Thẩm Lan Khanh cả đời không biết, căn bản không định nói thật. Lúc này thấy huynh ấy vẫn một mực kiên trì, hắn đành xé bừa mấy chuyện linh tinh vặt vãnh ra tố khổ.
“… Không chỉ như vậy, gã còn không cho ta tiền tiêu, không cho ta món tráng miệng để ăn, không cho ta ra ngoài chơi. Đúng rồi, mùa đông còn chẳng cho ta áo dày để mặt, làm ta lạnh run lập cập, vẫn là sau khi quen biết Nhạc Thính Tùng, y mới đưa một cái cho ta đấy.” Triệu Thất chua xót nói, “Triệu Vũ Thành kia là tiểu,
ạch, lão gia hoả, một khi mất hứng sẽ không cho ta ăn cơm. Ở bên ngoài ta có bạn cho ta đồ ăn, gã biết cũng không đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920804/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.