Nơi này trừ mình ra làm gì còn người khác, tại sao lại có tiếng hít thở?
Chẳng lẽ là… ma?
Triệu Thất nhớ ra ma không có bóng, nhanh chóng nhìn xuống đất. Ánh trăng phả vào mặt, ngay cả bóng của mình hắn còn chẳng nhìn thấy. Hắn lại nhớ ra hơi thở của con người nong nóng, của ma sẽ lạnh, vì vậy cẩn thận cảm thụ một hồi.
Mồ hôi túa ra, hắn chỉ thấy cả người phát lạnh, trái tim run run rẩy rẩy, dường như bị đóng băng mất rồi.
Quả nhiên có ma!
Triệu Thất không còn cách nào trấn định, hét lớn một tiếng —— trên thực tế chỉ là một tiếng rung bật ra từ trong cổ họng, chẳng lớn hơn tiếng mèo kêu là bao —— bỗng nhiên quay người.
“… Phi!”
Nhổ vào mặt “con ma” kia một bãi nước bọt.
Phương pháp ông cha ta để lại quả là hữu dụng, người sợ ma ba phần thì ma sợ người bảy phần. Ma kia bị dương khí phun vào, nhất thời choáng váng.
Quả nhiên là ma cũng sợ kẻ ác, Triệu Thất thầm vui vẻ, quay đầu bỏ chạy. Còn chưa chạy được hai bước, một bàn tay to lớn đã luồn ra từ phía sau, nắm lấy cổ tay Triệu Thất, một cái tay khác thì bịt kín miệng của hắn.
“Nha nha!” Triệu Thất sợ đến hồn phi phách tán, liều mạng giãy dụa, không biết đá phải thứ gì, chợt nghe “con ma” kia rên lên một tiếng, lúc này mới hiểu.
Ồ?
Triệu Thất mở to hai mắt, dưới ánh trăng sáng tỏ, gương mặt dính nước bọt tái nhợt kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-the-hiep-nguoi/1920800/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.