Diệp Lan Vy im lặng khá lâu khi nghe câu trả lời của Mặc Kính Đình. Anh ta tự đi đến đây sao? Đang đùa mình đấy à? Diệp Lan Vy nhíu mày nhìn hắn kiểu như không tin vào lời hắn vừa nói, cô đứng xích ra xa nhìn hắn khiêu khích nói. "Vậy anh có thể làm lại cho tôi xem được không?"
Mặc Kính Đình khẽ nhíu mày nhìn cô, giống như đang tìm kiếm trong mắt cô sự thật trong lòng cô đang nghĩ gì vậy.
"Tôi đùa cô thôi. Dù có bình phục thì cũng không thể hơn ba tháng đã có thể đi tốt đến thế, nhưng tôi có thể tự xuống xe được."
"Chúc mừng anh đang dần hồi phục, tôi tin rằng nếu anh cứ tiếp tục kiên trì thì ngày đi lại bình thường sẽ không xa đâu."
"Tôi tin cô."
...****************...
Xe taxi đỗ trước cổng biệt thự Phó gia, Phó Thư Kỳ chậm rãi bước xuống. Hạ chiếc kính râm khỏi đôi mắt to tròn xinh đẹp, ngước mắt nhìn căn biệt thự nơi cô đã xa cách mấy năm qua mà nhẹ mỉm cười. Cuối cùng cô cũng trở về rồi. Người làm trong nhà nhìn thấy cô liền vui mừng chạy ra mở cổng.
"Tiểu thư cô về rồi. Lão gia, phu nhân... Tiểu thư về rồi! Tiểu thư mau vào đi, lão gia và phu nhân mong cô lắm đấy."
"Cảm ơn dì."
Vợ chồng Phó Bắc Nham nghe con gái trở về thì vui vẻ bước vội ra ngoài, vừa nhìn thấy Thư Kỳ Phó phu nhân mừng rỡ vội ôm chằm lấy.
"Kỳ Kỳ của mẹ, cuối cùng còn cũng chịu về rồi. Ba mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-ta-nho-cua-tong-tai-tan-tat/3324083/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.