Chương trước
Chương sau
Lúc này Đản Đản đã cảm thấy có một nguồn sức mạnh to lớn đang khuếch tán khắp cơ thể, khiến cho cái bụng vốn rỗng tuếch của nó giờ trở nên ấm áp thoải mái lạ thường.
Cảm giác này còn sảng khoái hơn gấp mấy lần so với uống nước suối thần, ăn cây thần, quả thần trong không gian.
Nó lập tức nghe theo lời Hột Khê nhắm mắt hấp thụ nội đan.
Đồng thời Tiểu Kim Long vẫn nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ cũng đã dần ổn định hơi thở.
Hột Khê thấy cơ thể của Đản Đản đã chuyển dần từ héo hon sang căng tràn sức sống thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô cũng khoanh chân ngồi bên bờ suối thần, bắt đầu tĩnh tọa tu luyện.
Mặc dù cô chỉ vừa mới lấy được tâm điển Ma Ha, nhưng cô cực kỳ tò mò và hứng thú với nó.
Hột Khê tin rằng chỉ cần cô nắm được toàn bộ công pháp tâm điển Ma Ha, muốn hạ gục ả Phụng Liên Ảnh kia chỉ là chuyện một sớm một chiều....
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã hết một buổi tối.
Bên trong sơn động, Nam Cung Dục đã mở mắt, tự kiểm tra vết thương của bản thân, hắn hài lòng phát hiện vết thương ở kinh mạch đã đỡ hơn bảy tám phần rồi, đan điền vốn cạn kiệt giờ cũng đã căng tràn linh lực, sức mạnh của hắn cũng hồi phục được ít nhất bảy, tám phần rồi.
Đối với võ giả mà nói, quả nhiên nước suối thần Cửu U của Hột Khê là một loại thuốc thần để trị thương tốt nhất trên đời, đặc biệt là đối với vết thương ngoài da và linh lực cạn kiệt, quả thật mạnh hơn những loại đan dược trị thương thông thường gấp hàng trăm lần.
Nam Cung Dục đứng dậy, đi ra bên ngoài sơn động, thế nhưng khi vừa bước tới cửa hang, hắn bỗng thấy trái tim mình co thắt dữ dội.
Bóng hình hắn chớp lóe rồi xuất hiện ngay cửa hang động, thế nhưng đập vào trước mắt hắn chỉ là một khoảng không trơ trọi không một bóng người và những chiếc lá tử đằng thỉnh thoảng phất phơ trong làn gió, nào có thấy bóng dáng Hột Khê ở nơi đâu?"Khê Nhi…?!" Nam Cung Dục vô thức hét to, đến chính bản thân hắn cũng không hề phát hiện ra giọng nói của mình đã trở nên run rẩy đến nhường nào bởi vì hoảng sợ.
Tại sao Hột Khê không còn ở đây nữa? Vì nàng ấy tức giận hay thất vọng nên đã bỏ đi, dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với hắn ư? Hay là nàng ấy đã gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm rồi?Nghĩ đến đấy, Nam Cung Dục cảm thấy cổ họng mình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn, gần như không thể nào hít thở được.
Thế nhưng ngay lập tức, hắn nghe thấy tiếng gió rít lên một cách khác lạ, ngay sau đó, thân hình uyển chuyển của Hột Khê đã đáp xuống từ giữa không trung, vững vàng đứng ngay trước mắt hắn.
Lúc đầu Hột Khê là người tỉnh dậy trước, thấy Nam Cung Dục đang điều chỉnh hơi thở, nên cô định sẽ một mình đi lên đỉnh núi xem xét trước.
Cô để lại Tử Minh U La canh gác ở cửa hang, theo lý mà nói thì khi Nam Cung Dục nhìn thấy Tử Minh U La thì sẽ biết ngay rằng cô vẫn chưa rời đi.
Nhưng mà, cô lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi của Nam Cung Dục, nên mới vội vàng quay trở lại.
Hột Khê thấy Nam Cung Dục đang đứng ngây người nhìn cô, cô vừa định mở lời thì Nam Cung Dục đã sải từng bước dài lên phía trước, ôm cô vào lòng mình.
Linh khí của Nam Cung Dục rất mạnh, ôm ghì lấy khiến cho xương cốt cô không khỏi kêu lên răng rắc.
Đau quá đi mất! Hột Khê cau mày toan đẩy hắn ra, nhưng cô chợt phát hiện, cô không ngờ vậy mà Nam Cung Dục lại đang run rẩy.
Cơ thể ôm chầm lấy cô giờ đã không còn nóng rực như mọi khi, thay vào đó là cảm giác buốt lạnh, dù đã cực lực che giấu điều đó, nhưng Hột Khê vẫn phát hiện ra, người hắn đang không ngừng run rẩy.
Nam Cung Dục đang sợ ư? Hắn sợ hãi điều gì chứ?Trong đầu Hột Khê vẫn đang mải đắm chìm trong nỗi nghi hoặc, nhưng thân thể cô đã sớm phản bội lý trí của chính mình, cô vươn tay dịu dàng vỗ về tấm lưng hắn, tựa như đang an ủi một cậu bé nhỏ bị đánh thức bởi một cơn ác mộng khủng khiếp nào đấy, giọng nói cũng trở nên thật mềm mại ấm áp: "Sao vậy?"Nam Cung Dục ôm chặt lấy Hột Khê, vùi mặt mình vào suối tóc tơ của cô, rất lâu vẫn không chịu lên tiếng.
Hột Khê đang muốn hỏi tiếp, thì Nam Cung Dục đã buông cô ra, giọng nói trầm thấp vang lên: "Nàng vừa mới đi đâu thế hả? Tại sao trên người nàng lại có mùi máu nồng nặc thế này?"Giọng điệu của hắn tràn đầy giận dỗi và lo lắng, song vẫn xen lẫn chút đau lòng không nỡ lớn tiếng trách móc cô.
Nam Cung Dục nắm chặt tay cô, bắt đầu kiểm tra cô từ đầu đến chân xem cô đã bị thương ở chỗ nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.