Nếu Hột Khê có ở đây, cô sẽ rất kinh ngạc khi phát hiện ra rằng người phụ nữ trên bức tranh có gương mặt giống khuôn mặt sau khi lột xác của cô đến sáu bảy phần.
Nạp Lan Chính Trạch tần ngần ngắm nhìn, trong đôi mắt là tràn ngập say mê. Thậm chí ông ta còn tiến tới vài bước, lách người qua lò luyện đan đi đến trước bức vẽ, cẩn thận giơ tay vuốt ve lên khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo của người phụ nữ trong tranh.
"Lăng Nguyệt… Lăng Nguyệt…" Nạp Lan Chính Trạch không ngừng lặp đi lặp lại tên của người phụ nữ, mê mẩn đi tới gần rồi hôn lên đôi môi của người trong bức họa, không ngừng nỉ non: "Lăng Nguyệt, nàng có biết ta nhớ nàng nhiều lắm không?"
Vừa dứt lời, ánh mắt ông ta bỗng nhiên lộ ra sự điên cuồng căm hận như kẻ điên, cả người đột ngột lùi ra sau, la hét giống như bị lên cơn động kinh, "Nàng chẳng qua cũng chỉ là thiếp của ta mà thôi, nàng dựa vào cái gì mà khinh thường ta chứ… tại sao nàng không chịu đi theo ta…"
Còn vào lúc này, phía dưới thang gác uốn khúc vọng lại âm thanh lốp bốp đì đùng, kèm theo đó còn có tiếng hệt như tiếng gầm rú của loài dã thú, tiếng va chạm, tiếng đánh đấm.
Nạp Lan Chính Trạch khẽ nhếch mép, bật cười hả ha, đưa mắt nhìn người phụ nữ mỹ miều trong tranh, trên mặt vẽ lên một nụ cười thâm độc méo mó, "An Lăng Nguyệt ơi là An Lăng Nguyệt! Không phải nàng cao ngạo lắm sao, mạnh mẽ lắm sao? Thế nhưng nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850626/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.