Đúng lúc này mấy tên áo đen sục sạo trong biệt viện cũng xông vào, thông báo lại kết quả lục soát cho tên áo đen.
Biệt viện này là một nơi hoang vắng linh khí. Trong biệt viện to như vậy mà ngay cả một cọng cỏ thần hay một mẩu tinh thạch cũng không tìm được, chứ đừng nói đến thẻ ngọc.
Tên áo đen nhìn trừng trừng Hột Khê đang say ngủ. Hắn đột nhiên vươn tay chộp lấy cổ họng của cô.
Hột Khê đang náu trong không gian kinh hãi. Trong khoảnh khắc này cô cảm nhận được rõ ràng sát khí, sự kinh tởm và chán ghét của tên áo đen, tựa như hắn hận không thể xé cô ra thành trăm nghìn mảnh.
Lông tơ khắp người cô dựng đứng, gần như sắp thoát ra phản kháng thì lại nghe tên áo đen đột nhiên nhỏ tiếng nói, chất giọng khàn trầm: "Không ngờ huyết thống của một kẻ tài hoa hơn người như ngươi lại là một thứ bỏ đi bị người đời ức hiếp. Nếu như ngay từ đầu ngươi theo ta… ha ha, chuyện thành ra như vậy, không biết ngươi đã hối hận chưa?"
Nói xong hắn thu tay về, hạ thấp giọng kêu "rút" rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Sau khi Hột Khê xác định tất cả bọn đột nhập đã rời khỏi mới đưa ý thức rời khỏi không gian, quay về bên trong cơ thể.
Cô sờ cái cổ vẫn còn vương chút cảm giác âm u, lạnh lẽo, trong lòng vụt qua sự nghi hoặc: Câu nói cuối cùng mà tên áo đen nói rốt cuộc là có ý gì? Người tài hoa hơn người kia là mẹ của Nạp Lan Hột Khê sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850625/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.