Đúng vậy, ngôi nhà của chúng ta… Mặc dù chỉ có hơn một tháng thật ngắn ngủi, Tiểu Li đã xem biệt viện nhỏ này là nhà, coi những con người trong biệt viện này là người thân.
Cô không cho phép người thân của mình xảy ra bất cứ chuyện gì, cô tuyệt đối sẽ bắt kẻ nào dám chống lại và làm tổn thương đến họ phải trả một cái giá bi thảm nhất.
Trên khuôn mặt Tiểu Li dần lộ ra biểu cảm kiên định cứng rắn. Cô bé lau sạch nước mắt, dứt khoát gật đầu, vừa như đang cam đoan một lời hẹn ước vừa tựa như một lời thề.
Hề Giáp và Tiểu Li vừa đi, chẳng mấy chốc những tên áo đen ngự kiếm phi hành đã đáp người xuống một khoảng trống trong tiểu viện.
Đương nhiên bọn chúng đã nhìn thấy người già và trẻ em yếu ớt đang ẩn nấp trong núi Thương, một kẻ trong bọn chúng còn vuốt con dao găm trên tay, cười khẩy giễu cợt: "Có cần ta qua đó giải quyết hết cái đám vô dụng kia một thể không?" Một tên nữa đáp lời: "Ý của lâu chủ là, người thuê chúng ta chỉ muốn cái mạng của Nạp Lan Hột Khê mà thôi, mạng của những kẻ khác không liên can gì đến chúng ta hết. Chẳng nhẽ ngươi tưởng những sát thủ hàng đầu của Tiêu Bạt Lâu chúng ta đang đi chợ mua thức ăn hả, nhận nhiệm vụ rồi còn kèm theo dịch vụ mua một tặng một chắc?"
Mấy tên còn lại đều cười hô hố, ánh mắt bọn chúng tập trung vào căn phòng nhỏ trong ngôi nhà nằm ở biệt viện. Tên đầu tiên lên tiếng khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850627/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.