Ngay sau đó, bà lại nhớ tới những gì Hột Khê đã làm, không kìm được vừa vui lại vừa bất ngờ, nước mắt hoen đầy khóe mi, "Tiểu thư, có phải... phải tiểu thư đã có thể tu luyện? Rốt cuộc thì hai ngày nay tiểu thư đã đi đâu? Có phải đã phải chịu nhiều khổ cực...?"
Phản ứng của Trần ma ma khiến Hột Khê khá bất ngờ, cô còn tưởng sự thay đổi đột ngột của mình sẽ khiến Trần ma ma coi mình như vật thể lạ chứ?
Gương mặt cô dịu xuống đôi chút, đắn đo một lúc, cô sơ lược kể lại những chuyện mà mình đã trải qua trong hai ngày qua cho bà nghe, rồi lại nói, "Ma ma, bà phải nhớ rằng, Nạp Lan Hột Khê của trước đây đã chết. Từ giờ trở đi, tôi không còn là kẻ vô dụng chịu sự ức hiếp của bất kỳ kẻ nào nữa. Nếu còn ai cả gan ức hiếp chúng ta nữa, tôi quyết tuyệt đối không tha cho kẻ đó, cho dù có là người của phủ Nạp Lan."
Mặc dù cô chưa biết mình có thể tu luyện được không, nhưng Hột Khê cô chưa bao giờ xem thường chính mình, cam tâm làm một kẻ vô dụng. Không có điều kiện thì cô ắt phải tự tạo ra điều kiện để trở nên mạnh hơn.
"Lão nô thật vô tích sự quá, lại để cho tiểu thư phải chịu nhiều vất vả!" Trần ma ma nước mắt giàn giụa, bà không ngừng lau nước mắt, giọng run rẩy nói: "Nhưng bây giờ tiểu thư đã có thể tu luyện, thật tốt quá… tốt quá rồi! Tôi biết tiểu thư không phải người vô dụng mà, từ lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850526/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.