Sáu tên kia vẫn đang vừa vui mừng vừa thâm độc mà thỏa sức tưởng tượng về tương lai, lại chẳng mảy may phát hiện Hột Khê đã giơ tay trái của mình lên, đầu ngón tay thanh mảnh thon dài kẹp sáu mảnh châm vô ảnh tự lúc nào.
Cô vận nội lực, châm bạc bay ra, chỉ trong chớp mắt đã cắm vào đầu của sáu tên nọ.
"Á!" Sáu tên đồng loạt kêu lên một tiếng đau ngắn ngủi, chỉ cảm thấy có thứ gì đó lạnh buốt đang âm thầm luồn lách trong đầu mình.
Trương Tam lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn Hột Khê, "Ngươi… ngươi đã làm gì bọn ta?"
Hột Khê nhẹ nhàng vẫy chiếc roi trắng đầy gai nhọn, khóe môi hé ra một nụ cười khát máu, "Trên đời này, thứ không đáng tin nhất chính là lời thề, duy chỉ có con rối không hồn không phách mới không lo bị phản bội mà thôi. Vậy nên các ngươi nói xem, ta đang làm gì các ngươi nào?"
"Ngươi… ngươi định rút hồn luyện phách bọn ta ư?" Ánh mắt Trương Tam kinh hãi và hoảng sợ, còn hằn lên sự oán hận tột cùng với Hột Khê.
"Con đàn bà thối tha, ngươi sẽ… a a a a a!"
Cơn đau nhức kịch liệt ở đầu lan ra trong nháy mắt, ăn mòn từng dây thần kinh. Sáu tên liều mạng giãy giụa phản kháng, thế nhưng ý thức bản thân trong cơ thể chúng vẫn đang dần dần tiêu tán.
Hiển nhiên phương pháp chế tạo con rối của Hột Khê không phải kiểu rút hồn luyện phách mà trên đời này thường thấy. Đấy quả thật là một chuyện tổn hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/850525/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.