"Mẫu phi! Thật là Vân Tuyết Y đã nói giúp nhi thần trước mặt phụ hoàng ư?" 
Tử Đằng nôn nóng gặng hỏi Thục phi. Bà ta không muốn để tâm đến hắn, chỉ ngồi yên một chỗ day day đầu. Đôi mày khẽ động, môi dưới cắn chặt vẻ băn khoăn. 
"Đằng Nhi! Ả không thể có lòng tốt giúp con. Đây chắc chắn là cố ý để hai mẫu tử chúng ta phải mang ơn ả." 
Hắn làm một bộ điệu đồng tình, biểu lộ ra vẻ mặt không cam chịu. 
"Hừ, nhi thần biết mà! Nhi thần thấy, Lam Nhi vẫn là dễ thương nhất, không mưu mô, không thủ đoạn như ả." 
Thục phi siết chặt nắm tay, đôi mắt mệt mỏi nhìn hắn. 
"Đằng Nhi, bổn cung không muốn con qua lại với cả Vân Tuyết Lam nữa." 
"Tại sao chứ?" 
"Đã là tỷ muội với nhau, nếu tỷ đã thâm độc, thì muội cũng không tránh khỏi như thế. Đằng Nhi, hai đứa con gái nhà thừa tướng ấy, con hạn chế qua lại đi." 
"Mẫu phi! Nhi thần và Lam Nhi tâm đầu ý hợp!" 
"Tâm đầu ý hợp? Hừ! Con không biết sao? Bệ hạ đã ra chỉ ban hôn cho Vân Tuyết Lam và Thất đệ của con rồi." 
Như không tin vào tai mình, Tử Đằng lùi lại vài bước. 
"Mẫu phi... người... người nói gì cơ? Haha, người đùa nhi thần phải không?" 
"Nếu vẫn không tin, con có thể đến Thúy Thần cung tìm đệ con kiểm chứng." 
Trong khi đang suy nghĩ mông lung, hắn chợt thấy bóng dáng một thân ảnh quen mắt chạy lướt qua tầm mắt mình. 
"Vân Tuyết Y?" - Hắn vội vàng chạy theo - "Mẫu phi, nhi thần xin phép ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-mong-phu-dung/953725/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.