"Ai dám to gan nhìn lén công chúa nhà ta?" 
Dường như thấy không thể giấu được, Vân Tuyết Y giật giật ống tay áo Giang Thần, kéo hắn cùng bước ra. 
"Mấy người là ai?" 
"Chà! Thứ cho ta thất lễ rồi. Ta tên Vân Tuyết Y, bên cạnh là Giang Thần." 
Tiểu nha hoàn vừa nghe tên hai người lập tức quỳ sụp xuống. 
"Nô tì tham kiến Vân đại tiểu thư, tham kiến Giang thế tử." 
Vân Tuyết Y vẫy vẫy tay ra hiệu - "Đứng lên đi." 
Khi nữ tì đó đã đứng lên, nhưng đầu vẫn còn hơi cúi xuống. Mắt nàng ta như thể cứ dính lấy mặt đất không chịu rời. 
"Ngươi vừa nói công chúa... Nữ nhân trong đó là công chúa chư hầu sao?" 
"Thưa phải. Là bệ hạ đã chiếu cố cho công chúa ở lại đây dưỡng thương..." 
Vân Tuyết Y ung dung nhìn nữ tì bé nhỏ đang e dè trước mặt, lại nhìn về phía Yến Xuân cung. 
"Đi thôi, ta vào xem thử." 
Họ bước vào một gian phòng nhỏ. Nơi này thực sự quá ảm đạm. Không khí ẩm thấp, tối tăm như nuốt chửng hết những tia sáng còn sót lại. Phía trên giường, một nữ tử gầy gò, yếu đuối đang ngồi ôm thân khóc sụt sịt. Thấy Vân Tuyết Y bước lại gần, nàng ta liền sợ hãi mà lùi lại mấy bước. 
Xem ra, cô công chúa này đã quá kinh hoảng rồi! 
"Các... các người là ai... Ta không còn yêu vương gia nữa... Các người hãy đi đi..." 
Vân Tuyết Y khoanh tay trước ngực ngán ngẩm lắc đầu vài cái vẻ bất lực. 
Nàng không tiến đến nữa, đứng từ xa từ tốn mở lời. 
"Công chúa! Ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-mong-phu-dung/953726/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.