"Ngài... vừa nói gì vậy?"
Vân Tuyết Y không thể tin vào tai mình nữa. Cũng đúng! Đến cả bản thân Tử Xuyên còn không thể tin được.
Vì nàng, hắn đã tự hạ thấp bản thân xuống đến mức này.
"Vương gia, ngài hãy coi như không có đêm qua, được không?"
"Cái gì?"
Không có? Người đẩy ngã hắn xuống giường cũng là nàng. Người mang bộ dạng quyến rũ mê người đi cầu xin hắn cũng là nàng. Hiện tại, nàng lại bảo hắn coi như không có gì xảy ra?
"Vương gia đã cứu ta ở trong rừng, đã giải Mê Hồn hương giúp ta, hai việc này... coi như đêm qua ta báo đáp ngài. Mọi chuyện có thể chấm dứt rồi."
Khuôn mặt Tử Xuyên dần tối sầm lại. Hắn lệnh cho Tiêu Tự mang vào một thứ gì đó.
"Bịch!"
Vân Tuyết Y đưa mắt nhìn thứ vừa được ném xuống đất - "Kim điểu?"
"Nàng nói đêm qua nàng mới chỉ báo ơn mỗi hai việc thôi mà. Kim điểu này ta đã báo lên phụ hoàng, ghi nhận thành tích của nàng. Vậy nên, e là chuyện chưa thể chấm dứt như nàng muốn được rồi."
"Vậy... ngài muốn ta làm gì?"
"Lần trước báo đáp thế nào, thì lần này cũng tiếp tục như thế."
"Ngài..."
Vân Tuyết Y dường như nghẹn họng. Đêm qua nàng mơ thấy ác mộng đã lâu rồi chưa bao giờ nghĩ lại. Nàng mơ thấy đại nạn kiếp trước, là khi hắn tận tay giết nàng.
Điều này, không phải là đang nhắc nhở nàng hay sao? Nếu còn đâm đầu yêu hắn một lần nữa, còn mù quáng không biết phải sai, nàng chắc chắn sẽ mất mạng.
[...]
"Bệ hạ! Hoàng hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-mong-phu-dung/953719/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.