Chương trước
Chương sau
Chỉ trong vài khắc, số Mê Hồn hương còn sót trong lều trại của Tử Xuyên đã nhanh chóng được giải quyết. Hắn muốn điều tra, nhưng tình hình của Vân Tuyết Y hiện tại thực bất ổn.
"Ưm... Thất vương gia... Ta nóng... Giúp ta đi..."
Với bản lĩnh của nàng còn không tránh được, thì hắn nghĩ mình cũng khó thoát nếu người bước vào lúc đó không phải nàng.
"Y Nhi... Nàng làm vậy là đang quyến rũ bổn vương."
Vân Tuyết Y cứ vậy không chút cảnh giác gì cứ thế rơi vào trong vòng tay của Tử Xuyên. Hắn biết bây giờ nàng đang bị trúng Mê Hồn hương, để lâu nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng hắn cũng biết, mọi khi nàng vẫn luôn né tránh hắn, khiến hắn nhiều lần lo được lo mất. Nếu bây giờ mà cư nhiên giúp nàng giải độc, có phải sau này nàng sẽ càng xa cách hơn không?
"Nàng... chịu đựng một chút đi."
Hắn cau mày cố kìm nén, quay đầu sang một bên đưa lệnh bài cho Tiêu Tự.
"Cầm lấy lệnh bài của ta vào cung mời thái y đến đây. Nhanh, Y Nhi không cầm cự lâu hơn được."
Tiêu Tự nhận lấy lệnh bài rồi cúi đầu rời khỏi lều chính. Trong không gian mờ ảo, chỉ còn lại hai người.
"Thất vương, giúp ta đi, ta không... chịu được nữa... Nóng quá...!!"
Vừa nói, nàng vừa đẩy ngã hắn xuống giường, một tay kéo y phục của hắn xuống, một tay mân mê trên thân thể rắn chắc lại có chút đàn hồi.
"Nàng..."
"Giúp ta... Ta không... trách ngài đâu... làm ơn..."
Dụ.c vọng trong lòng Tử Xuyên chợt nổi dậy, khó có thể kìm chế nổi một khắc, hắn lật người lại để nàng ở trong tầm mắt hắn, để hắn có thể nhìn thấy rõ tất cả, của nữ tử mà hắn yêu.
"Y Nhi, là nàng tự chuốc họa vào thân."
Có lẽ hắn muốn sai một lần, nhưng nếu sai lại là cách để giữ nàng bên cạnh, thì cũng rất đáng thử.
Điều này chính là điều hắn chờ đợi bao lâu nay, chỉ là không ngờ lại làm ở trong hoàn cảnh này.
Hắn cúi thấp người xuống, hai tay đặt nơi hông nàng, bắt đầu hôn lên từng tấc da thịt. Mê Hồn hương phát tác khiến thân thể nàng ngày càng nóng, thêm sự động chạm thể xác khiến nàng càng run lên. Môi hắn ngậm lấy đôi môi nhỏ, khóa chặt lại tự hút lấy mật ngọt. Khi đôi tay mảnh khảnh của nàng đưa lên ôm lấy cổ hắn, hắn lại càng hôn sâu hơn, như muốn chiếm hữu lấy nàng, muốn nàng bây giờ, và về sau, chỉ là của riêng hắn.
Dạo đầu, Tử Xuyên dần lần mò xuống phía dưới. Dưới nền đất thả xuống những y phục xen lẫn. Trên giường, hai thân thể cứ thế quấn lấy nhau. Hắn mơn trớn, ngậm lấy đôi nhũ hoa như hoa như mật khiến cơ thể mẫn cảm của nàng phản ứng lại, đồng thời tay tìm xuống phía dưới kích thích nơi tư mật.
"Y Nhi, gọi ta đi."
"Thất... vương gia..."
"Gọi tên ta!" - Hắn thô bạo ấn tay khiến cơ thể nàng khẽ co giật.
"A... không... Tử... Xuyên..."
Nghe tiếng gọi yêu kiều của Vân Tuyết Y, hắn càng chèn ép nàng, đưa tay ôm lấy nàng như muốn hòa tan hai người lại với nhau.
"Chờ... chờ một chút..."
"Nàng đã bày ra bộ dáng như này rồi, còn bắt ta chờ?"
Tử Xuyên hôn nhẹ lên trán nàng để an ủi, nhẹ nhàng tách hai cánh hoa, để nhục bổng đi vào dễ hơn. Hắn từ từ di chuyển hông, lần đầu tiên khiến nàng như bị xé toạc ra. Vân Tuyết Y ngửa một tay che mặt, quyết không để tiếng kêu phát ra quá lớn. Hắn thích tư thế này, có thể dễ dàng chiêm ngưỡng toàn bộ biểu cảm của nàng. Biểu cảm này, chỉ bây giờ mới có thể nhìn thấy, phá tan những bộ mặt vô tâm, thờ ơ của nàng mọi ngày khi đứng gần hắn.
Trông thấy nàng cố kìm nén, hắn cúi đầu ghé sát tai nói khẽ, giọng trầm trầm nhưng mang lại cảm giác mê người - "Y Nhi, đừng cố kìm chế. Ta muốn nghe giọng nàng."
"Ưm... không..."
Đã bị trúng độc nhưng vẫn còn sức khước từ mong muốn của hắn. Mẹ kiếp! Ý chí của nàng khiến hắn phải khâm phục. Nhưng đêm nay, hắn muốn dập tắt ý chí đó của nàng.
"A a a a... Dừng... Ưm..."
Tử Xuyên nở nụ cười tà mị, ra vào mạnh mẽ hơn khiến cơ thể nhỏ nhắn kia không kịp thích ứng. Tay nàng siết chặt lấy ga giường, đôi chân thon thả run rẩy theo từng nhịp. Đến khi không chịu nổi nữa, nàng mới phát ra những tiếng rên rỉ ái muội.
"Đừng cố nhịn, xung quanh đây Tiêu Tự đã sớm phong tỏa rồi."
Chỉ thừa vậy, nàng mới thoải mái nằm dưới thân hắn không ngừng rên la một cách yêu kiều. Thanh âm như một chất xúc tác khiến hắn càng ra vào liên tục, mãnh liệt hơn nữa.
"Thất vương gia... chậm... chậm chút."
Tinh thần hắn đang đến mức cao trào bỗng tắt lịm chỉ vì cách xưng hô cố chấp của nàng. Hắn di chuyển chậm lại, rồi dừng động tác, khuôn mặt nhăn nhó chăm chú nhìn nàng. Gọi tên hắn không lẽ khó đến thế ư?
Dù thân dưới đang điên cuồng thấp thỏm, nhưng hắn vẫn phải dừng lại, cố tình để cự long còn căng cứng ở sâu bên trong người nàng, khiến nàng thấy cực kì khó chịu.
"Ưm.. Sao lại dừng... Thất vương gia... ngài... động đi..."
Hắn nghe tiếng gọi mời của Vân Tuyết Y, nhưng vẫn cố nhịn, đưa tay vén những sợi tóc dính trên trán nàng vì đẫm mồ hôi, lại gục đầu vào hõm cổ trắng ngần, không ngừng thưởng mùi hương hoa nhẹ nhàng đặc biệt trên người nàng.
Vân Tuyết Y, cũng không biết là hữu ý hay gọi trong vô thức, nhưng đủ để cứu vãn tình hình hiện tại.
"Tử Xuyên... xin ngài..."
Nghe vậy, hắn mới hài lòng, tiếp tục đi ra, tiến vào đều đều, từng bước dịu dàng như thể sợ nàng sẽ đau. Hai thân thể cứ quấn lấy nhau trong đêm dài, hết lần này đến lần khác. Trên thân thể nõn nà của nàng in đầy những dấu vết hôn mãnh liệt. Tử Xuyên cứ ra vào trong cái động nhỏ liên tục, hắn càng nghe tiếng nàng thì càng làm hơn nữa. Cảm giác như tế bào toàn thân đều trở nên tê dại, hắn ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ, trút hết vào bên trong thứ dịch ấm, rồi mới thỏa mãn rút ra.
Trải qua cuộc mây mưa không dứt nhưng hắn tinh lực còn dồi dào mà nàng thì đã nằm yên trên giường, nét mặt mệt mỏi, đôi mắt dần khép lại. Hắn cũng không muốn ép nàng, dịu dàng chạm nhẹ đôi má đang ửng hồng với vẻ ân cần.
"Xem như Mê Hồn hương cũng được giải hết rồi."
Tiêu Tự đứng chờ bên ngoài hồi lâu, khi biết cuộc vui của họ đã kết thúc, liền trở vào, khuôn mặt hơi lúng túng nhưng vẫn đi thẳng vào vấn đề chính.
"Khụ... vương gia, có cần điều tra là kẻ nào đã bỏ Mê Hồn hương vào trong lều chính của ngài không?"
Hắn quay đầu nhìn Vân Tuyết Y ngoan ngoãn ngủ say bên cạnh hắn, rồi khoác áo đứng dậy, khuôn mặt có nét cười lộ rõ.
"Không cần! Xem như chúng may mắn."
Kể ra thì, hắn còn đang thầm cảm ơn chúng nữa.
Sau khi tự mình xử lý cuộc ra trận đầy bão táp, hắn vui vẻ nằm xuống bên cạnh nàng, ôm lấy người con gái đang chìm trong giấc ngủ sâu vô tình cọ đầu vào ngực hắn.
Đây là lần đầu sau hai năm quen biết, hắn và nàng mới thân mật đến vậy. Suốt đêm, tay hắn đều ôm chặt nàng không rời, sợ nếu buông lỏng, nàng sẽ đi, sẽ trốn khỏi tầm mắt mình.
...
Trời lờ mờ sáng.
Tử Xuyên hờ hững mở mắt tỉnh dậy. Hắn nhớ lại chuyện hôm qua đã cùng nàng hưởng hoan lạc. Trước kia, hắn lạnh nhạt với nàng, đã một năm thành thân nhưng đối với nàng vẫn ghét bỏ, chưa bao giờ đụng vào vị thê tử trên danh nghĩa này. Cho tới bây giờ khi cả hai đã hòa ly, không có điều gì trói buộc hai người, hắn mới sinh lòng lo sợ, sợ nàng như bóng chiếu trên mặt nước, nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.
Tử Xuyên khẽ cười mãn nguyện. Đêm qua, hai người đã trải qua chuyện này, cho dù nàng không có sự tình nguyện, cho dù chỉ là hai bên có lợi. Nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần là thứ có thể níu kéo được nàng, nếu nàng ghét hắn cũng không sao.
Chỉ cần từ nay về sau nàng luôn trong tầm mắt hắn.
Luôn bên cạnh hắn.
Hắn không cầu mong gì hơn.
Tử Xuyên trở mình định ôm lấy nàng thì không thấy người đâu. Hắn có chút bất an, vội vàng bật dậy, khoác áo choàng qua người rồi vội chạy ra khỏi lều chính. Đi qua mấy lượt, hắn phát hiện nàng đứng trong căn bếp, đang uống thứ gì đó.
"Y Nhi, nàng làm gì vậy?"
Thấy Tử Xuyên bước vào, nàng giật mình mà đánh rơi bát thuốc xuống đất, tạo một tiếng vang chói tai.
"Th... Thất vương gia?!"
Thấy hành động của nàng bất thường, hắn tiến tới nắm lấy cổ tay nàng, ân cần hỏi han - "Y Nhi, nàng bị bệnh sao? Tại sao không nói cho ta biết?"
"À không... Không phải. Đây là trụy thai dược..."
Nghe câu này của nàng nói ra vẻ dửng dưng, trong tim Tử Xuyên chợt nhói đau đến kì lạ. Hắn càng siết chặt cổ tay nàng hơn.
"Nàng nói gì?"
Thấy sắc mặt không tốt của hắn, nàng cố gắng rút tay, miệng gượng gạo mỉm cười - "Vương gia, đêm qua... Ta cũng không biết làm sao ta lại leo lên được phụ sàng của ngài. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Ta cũng không phải cố ý! Ta là đại phu, chỉ am hiểu những phương thuốc cứu người, còn tránh thai, ta nghĩ trụy thai dược này cũng có chút tác dụng..."
"Hiểu lầm?"
Tử Xuyên nuốt một hơi khí lạnh, ánh mắt tối dần, miệng cười nhạt.
"Hôm qua nàng cố ý câu dẫn bổn vương, bây giờ lại phủi sạch quan hệ, nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm?"
"Ta..."
"Nàng luôn né tránh bổn vương, rốt cuộc là vì điều gì?
Vì điều gì...?
Ha... Còn vì gì nữa? Nàng là sợ bi kịch kiếp trước lại xảy ra chứ sao. Kiếp trước, chính hắn đã ghét bỏ nàng tới nỗi không ngại giết nàng đó thôi. Bây giờ ông trời cho nàng cơ hội sống lại, không né đi thì lại chẳng là kẻ ngu xuẩn à?
Nhưng hắn hỏi thẳng như vậy, nàng tốt nhất nên chọn cách im lặng.
"Nàng... Không muốn hài tử của chúng ta được sinh ra như vậy sao?"
Vân Tuyết Y giật mình. Hình như nàng vừa nghe nhầm?
Không thể nào! Tên vương gia tàn bạo, tùy hứng này chắc chắn đang thử nàng. Chỉ cần nàng nói sai, chắc chắn cái mạng nhỏ không thể giữ nổi.
"Thất vương gia xin hãy yên tâm! Ta và ngài hiện giờ không có chút liên hệ gì. Ta cũng không dám mơ tưởng quá phận như trước nữa."
Tưởng chừng hắn sẽ tha cho nàng, nhưng lại không. Cảm giác như thấy trong mắt hắn hiện lên nỗi bi thương, dằn vặt, đau khổ. Tim hắn quặn đau, nàng đây là muốn cắt đứt mọi quan hệ giữa hai người. Hắn dần cúi đầu xuống trước mặt nàng, toàn thân run rẩy vì sợ hãi, ngắt quãng nói ra từng lời.
"Y Nhi, coi như... ta cầu xin nàng, nếu có hài tử, đừng vứt bỏ nó... có được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.