Cuộc đua săn bắn này không đi đúng là thật uổng phí. Các hoàng tử, các quan thần đều có mặt ở đây, với từng dáng vẻ hoang dã mang chút khí chất vương giả này xem thật đã mắt. Hơn thế nữa, hôm nay người nổi bật nhất chính là Vân Tuyết Y nàng. Chỉ thiếu điều nàng không thấy "người đó" đâu. Kim điểu nàng sở hữu thuộc loại quý hiếm, kiếp trước nàng cũng chưa có cơ hội để nhìn kĩ. Hóa ra nó lại đẹp đến vậy. Vân Tuyết Y dâng nó lên hoàng thượng trước mặt quần thần, âu cũng là một cách để tạo danh tiếng. "Vân Tuyết Y! Con trước kia không những đã ra tay chữa khỏi bệnh cho trẫm, hiện tại còn dâng đồ hiếm. Trẫm rất tự hào về con." Nhìn nàng được bệ hạ ân sủng như vậy, Vân Tuyết Lam không cam tâm. "Tứ vương gia, ngài xem tỷ tỷ ta thật may mắn, lại có thể săn được kim điểu." Vân Tuyết Lam đứng gần đó mắt đưa mày lại với Tử Đằng, nét mặt cam chịu, đôi mày cong lên, mắt long lanh có chút đỏ hoe, miệng lại cười tươi có phần gượng gạo. "Lam Nhi, nàng tủi thân à? Hừ! Vân Tuyết Y, cô ta xứng sao? Nàng đừng lo, bổn vương nhất định làm chủ cho nàng."1 Quả nhiên Tử Đằng đã trúng mánh của Vân Tuyết Lam. Tên ngốc đó không những không biết nàng ta không hề yêu hắn, còn đang cố để lợi dụng triệt để. Vân Tuyết Y liếc nhìn hai người họ, trong lòng chỉ thấy thoải mái. "Nếu chỉ được cái dung mạo, còn lại phải dựa vào nam nhân mà sống, thì sớm hay muộn sau này hắn có bảo ngươi chết, ngươi cũng phải chết." Tử Hàn từ đâu bước đến trước mặt nàng vui vẻ cười nói - "Chúc mừng nhé! Lần này thì ngươi lại có thêm đại ân rồi." "Tam vương gia quá khen." "Đợi đã!!" Tiếng hô to vang vọng lại khiến mọi người phải chú ý. Tử Đằng hùng hổ cứ thế tiến đến gần nơi hai vị quân chủ thánh mẫu đang ngự ỷ. "Đằng Nhi?" "Phụ hoàng! Nhi thần phải làm rõ một chuyện. Kim điểu này, chính là sủng vật của nhi thần, tháng trước sổng ra nên chẳng hay bị mất." Một nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện trong đám đông. "Ngu xuẩn! Là do ngươi tự chuốc lấy." Tất cả những người có mặt chứng kiến đều trở nên bàng hoàng. Vật phẩm đã dâng lên cho hoàng thượng, lại còn dám cả gan đi đòi lại? "Con có bằng chứng gì không mà nói đây là sủng vật của con?" - Hoàng thượng cau mày, rõ ràng là đã không vui. "Kim điểu này sau cánh chắc chắn có ba lông ngắn màu đồng chéo theo hướng tứ phương. Phụ hoàng có thể để người xem thử." Vân Tuyết Y hừ lạnh một cái. Điều này chính là cơ bản của một con kim điểu quý. Hắn sở dĩ am hiểu vì may mắn đọc được trong cuốn sách nàng cố ý để lại ở Tàng Kinh thư. "Bệ hạ! Đúng thật như lời Tứ điện hạ nói!" "Hừm, vậy đây chính là sủng vật kim điểu của Đằng Nhi?" "Hồi bẩm phụ hoàng! Đúng thật là của nhi thần, nhưng đây là lễ vật mà nhi thần đã tự tay chuẩn bị từ lâu để dâng lên cho người, chúc sức khỏe người đã vượt qua cơn bạo bệnh. Những ý tưởng này đều là của Vân Tuyết Lam tiểu thư gợi ý." "Vân nhị tiểu thư sao?" Ánh mắt hoàng thượng đổ dồn về phía Vân Tuyết Lam, nàng ta được thời bước đến quỳ xuống vòng tay thi lễ. "Tham kiến bệ hạ! Thần nữ chúc bệ hạ phúc như đông hải, tỷ thọ nam sơn." "Nếu đúng là kim điểu các người muốn dâng cho trẫm, thì thật có lòng rồi." Đoạn, hoàng thượng vui vẻ mà hạ chỉ - "Phong cho Tứ vương gia hiệu An Quốc, làm thân vương ở trấn Tê Châu, ban cho Vân nhị tiểu thư mười bộ tơ lụa, năm hộp chỉ vàng, ba vạn ngân lượng." "Tạ chủ long ân!" Vân Tuyết Y cười nhẹ nhàng - "Thần không hề biết đây là sủng vật của Tứ vương gia. Có điều nếu đã vậy, thì nên quy vật về với chủ." Vân Tuyết Lam nhếch môi, liếc nhìn nàng với vẻ đắc ý. "Cảm giác tức mà không làm được gì có tuyệt vời không hả Vân Tuyết Y? Ta nói mà, đừng nên đối đầu với ta." "Bệ hạ! Thần có một thỉnh cầu." "Nói đi." "Trước khi đem kim điểu đi, có thể cho thần được ôm nó lần cuối không?" - Nàng đưa hai tay bằng mặt hành lễ - "Vì kim điểu quý hiếm, cho nên... mong bệ hạ tác thành ý nguyện nhỏ nhoi của thần." "Thưa bệ hạ! Tỷ tỷ là một người tốt, rất yêu quý động vật. Thần nữ thấy điều này cũng không sao." Vân Tuyết Lam lại giở trò chơi tỷ muội tình thâm. Đúng là khiến người khác phải ngưỡng mộ! "Được! Đem kim điểu đến cho Vân đại tiểu thư." Lý công công đang ôm kim điểu trên tay cũng hồ hởi trao lại nó cho Vân Tuyết Y. Nàng mỉm cười đưa tay đón lấy nó, cố ý để nó áp sát vào khuôn ngực mình. "Được rồi! Kim điểu, hãy về với chủ của ngươi đi. Kim là mang điềm tốt, chắc chắn sẽ xua đuổi vận xui rủi xung quanh và mang điều lành đến cho bệ hạ." Hoàng thượng phá lên cười sảng khoái - "Tốt! Tốt lắm!" Vân Tuyết Lam cảnh giác lén nhìn nàng. Nàng ta cuối cùng thì cũng biết đối với nàng nảy sinh sự đa nghi. "Chỉ ôm thôi? Không đơn giản như vậy chứ?" Tôn Tầm Thanh cũng không thể không góp vui - "Vân nhị tiểu thư lần này có công, nhất định phải ân thưởng. Bệ hạ, buổi sáng hôm nay trời đẹp, có lẽ là thời điểm thích hợp để công bố hôn sự giữa nàng và Thất vương gia."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]