Lộ Dao chớp chớp mắt, nhìn chòng chọc vào Tưởng Trì Hoài một lúc, điều này có nghĩa là gì? 
Cô nghi ngờ hỏi Tưởng Trì Hoài: "Anh sẽ không bởi vì Hoắc Viễn Chu là đối thủ một mất một còn của anh, cho nên anh ấy thích, anh cũng muốn một chân chen ngang chứ?" 
Tưởng Trì Hoài vô cảm nói: "Tôi rảnh vậy sao?" 
Lộ Dao dùng mu bàn tay xoa mặt, thật nóng, lần đầu tiên được một người đàn ông ưu tú như thế đối mặt thổ lộ, mặc dù cô không thích anh ta, nhưng vẫn có chút thụ sủng nhược kinh(1). 
Cô ho khan hai tiếng: "Tưởng Trì Hoài, anh bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn chơi yêu từ cái nhìn đầu tiên?" 
"Con mắt nào của em thấy tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên?" 
"Anh thích tôi từ khi nào?" 
"Quên rồi." 
"..." Lộ Dao biết rằng cô không thể giao tiếp với anh ta, nếu anh ta muốn biết, nhất định anh ta sẽ tìm mọi cách khiến bạn nói ra, nhưng nếu anh ta không muốn nói, bạn có cạy miệng của anh ta ra, anh ta cũng sẽ không nói nhiều hơn một chữ. 
Lộ Dao không muốn mập mờ không rõ với anh, và cũng không muốn lôi kéo anh, ngay cả là tàn nhẫn, cũng phải nói rõ ràng, "Anh biết người tôi thích chính là Hoắc Viễn Chu, hơn nữa còn thích rất nhiều năm." 
Sắc mặt Tưởng Trì Hoài vẫn như thường, không có chút biểu hiện buồn bã hay xấu hổ nào, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lẽo như băng: "Mắt tôi không mù, nhìn thấy được." 
Khi Lộ Dao câm nín và không nói nên lời, Tưởng Trì Hoài vẫn kiên nhẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-loan-tinh-me/470858/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.