Ba phút sau Hoắc Viễn Chu gọi lại, sau khi Lộ Dao kết nối, cũng không biết phải nói gì. 
Hoắc Viễn Chu cũng không nói. 
Cuộc gọi rơi vào im lặng trong ngắn ngủi. 
Lộ Dao không khỏi mặt đỏ tía tai, trong đầu vô thức phát lại cảnh tượng khi còn nhỏ. 
Đó là một ngày cuối tuần, sau khi ngủ trưa thì cô đến phòng của Hoắc Viễn Chu để tìm anh cùng chơi game, nhưng không thấy anh ở trên giường. 
Suy nghĩ theo quán tính của một đứa trẻ, không ở trên giường thì sẽ ở trong phòng tắm, vì thế cô không chút suy nghĩ đã chạy đến cửa phòng tắm và tung cửa ra... 
Sau khi nhìn Hoắc Viễn Chu, cô khẽ chớp mắt, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy cấu trúc cơ thể đàn ông... Nhất thời quên phải rời đi. 
Hoắc Viễn Chu cũng ngây người vài giây, sau khi hoàn hồn thì vội vàng quay lưng lại, kéo quần lên, "Dao Dao, chạy ra ngoài nhanh lên." 
Nhưng lúc ấy cô đã trả lời Hoắc Viễn Chu thế này: "Cháu thấy hết rồi nha." 
Lúc ấy cô còn nhỏ, không thể hiểu được tâm trạng của Hoắc Viễn Chu, bây giờ nghĩ lại, nhất định khoảnh khắc đó anh đã vô cùng sụp đổ. 
Trong điện thoại vẫn im lặng. 
Có lẽ, Hoắc Viễn Chu cũng đang nghĩ về cảnh tượng năm ấy? 
... 
Cuối cùng Lộ Dao vẫn lên tiếng phá vỡ im lặng trước, cô hỏi anh: "Hoắc Viễn Chu, chú còn nhớ câu chú đã nói với Mễ Lộ lúc chú còn ở Nara không?" 
Hoắc Viễn Chu suy nghĩ nửa ngày mới đáp, "Câu nào?" 
Lộ Dao ậm ừ rất lâu, vẫn không nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-loan-tinh-me/470857/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.