Lộ Dao không đợi Xuyên trả lời, đã có một dãy số Bắc Kinh lạ gọi đến, cô cau mày, biết cô đến Bắc Kinh ngoài gia đình ra chính là Xuyên, nhưng Xuyên không có số điện thoại của cô mà. 
Do dự vài giây, cô vẫn nghe máy. 
“Tiểu ớt cay, là tôi, Đông Mễ Lộ.” 
Lộ Dao: “...” Dừng lại vài giây, đầu óc mới chuyển động, “Mễ Lộ à, chuyện gì thế?” 
Nghe thấy hai chữ Mễ Lộ, Tưởng Trì Hoài và Chu Cảnh Xuyên không hẹn mà cùng nhìn về phía Lộ Dao. 
Mễ Lộ cười nói: “Tôi bấm tay tính toán, tối nay cô đang ở Bắc Kinh, cô đang ở đâu thế? Tôi đói bụng sắp chết rồi, vẫn chưa ăn gì cả, đến chỗ cô ăn trực nha.” 
Lộ Dao: “... Tôi đến Bắc Kinh, không phải nên là cô mời tôi ăn sao?” 
“Tôi là một kẻ nghèo hai bàn tay trắng, đến khách sạn cũng không có khả năng ở, tôi đang cầu xin đấy, cô có thể nuốt không biết xấu hổ xuống được không?” 
Lộ Dao: “...” 
“Tôi lập tức đi tìm cô đây.” Nói xong Đông Mễ Lộ liền cúp máy. 
Sắc mặt Tưởng Trì Hoài chìm xuống, “Đông Mễ Lộ phải không?” 
“A?” Lộ Dao có chút mù mờ, hóa ra thật sự gọi là Đông Mễ Lộ, vốn tưởng rằng đêm ở Nara đó, Mễ Lộ đã nói đùa với cô, không ngờ thật sự họ Đông. 
“Hỏi em đấy!” Tưởng Trì Hoài mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa. 
“Đúng vậy, là cô ấy, nói muốn đến đây ăn.” Lộ Dao vẫn hơi lung lay, làm sao Đông Mễ Lộ biết được cô đang ăn ở đây? 
Vừa mới nói xong, tiếng đập cửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-loan-tinh-me/470859/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.