Vương thất cô nịnh nọt làm Vô Ưu đỏ mặt, nàng cười nói: "Vương thất cô là người bận rộn, bình thưởng rảnh rỗi chắc sẽ không đến chỗ ta, có phải hôm nay Vương thất cô đến làm mai không?" Nghe Vô Ưu nói vậy, Vương thất cô để chén trà xuống, cười nói: "Quả nhiên là nhị nãi nãi tinh mắt, Vương thất cô ta không có chuyện không lên điện tam bảo, quả thật là hôm nay ta đến đây là vì làm mai một mối hôn sự tốt!" Nghe vậy, Vô Ưu lại thấy là lạ: "Mối hôn sự? Không biết hôm nay Vương thất cô đến làm mai cho ai?" Chỗ nàng bây giờ không còn ai có thể làm mai rồi, bên nhà đại ca thì có một công tử coi như là đến tuổi có thể bàn đến hôn sự, nhưng còn mẫu thân là Diêu thị thì sao lại đến chỗ nàng nói chuyện này? Nhìn ánh mắt không hiểu của Vô Ưu, Vương thất cô cười nói: "Nhị nãi nãi, xin hỏi ngài có biết Chu công tử Chu Văn Bằng của Chu gia ở đường Nam không?" Nghe vậy, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Liên Kiều, nàng nhớ ra rồi, không phải là hơn nửa năm trước tổ mẫu muốn gả Dung tỷ cho người tên là Chu Văn Bằng này sao? Nàng vẫn còn nhớ tình cảnh khó khăn của mẹ con Chu gia khi đó. Vô Ưu nói: "Ta nhớ ra rồi, Chu gia và tam tiểu thư Tiết gia ta từng được mai mối một lần, chẳng qua là không thành!" "Hôm nay người Vương thất cô ta muốn nói đến chính là công tử Chu gia Chu Văn Bằng, Chu công tử nhờ ta đến cầu thân!" Vương thất cô như ném một quả lựu đạn ra ngoài. Nghe vậy, Vô Ưu nhíu mày, không hiểu: "Công tử Chu gia? Hắn muốn cầu thân với ai? Chẳng lẽ là Dung tỷ? Chuyện của Dung tỷ ta thân là tỷ tỷ không thể quyết định được, chuyện chung thân của muội ấy phải do tổ mẫu và cha cùng với nhị nương quyết định!" "Đương nhiên không phải là tam tiểu thư! Nhị nãi nãi nghe ta nói tường tận đi. Không biết nhị nãi nãi có biết không? Lần thi Hương này Chu công tử đã đỗ Thám hoa, được diện thánh, thánh thượng rất thưởng thức tài hoa của Chu công tử, hoàng thượng ban cho Thám hoa một căn nhà mới, bây giờ đang chờ công văn phong chức làm quan đấy!" Vương thất cô cười nói. Nghe nói như thế, Vô Ưu vô cùng ngạc nhiên, vội hỏi: "Đỗ Thám hoa sao?" Thật ra ngày đó nàng gặp Chu Văn Bằng nàng cũng biết người thanh niên này có chút học thức, cũng có cốt khí của người đọc sách, chắc chắn sẽ không nghèo khổ cả đời, không ngờ mới hơn nửa năm người này đã đỗ Thám hoa, không lâu nữa là bước vào con đường làm quan, mà đúng là mắt nhìn của Dung tỷ quá kém, có lẽ nàng ta không ngờ tự dưng mình lại bỏ lỡ một mối hôn sự tốt! Có lẽ với phẩm tính của Chu công tử tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện cưới Dung tỷ làm vợ nhỉ? "Đúng vậy! Đúng vậy! Lần này mẹ con Chu gia đúng là nở mày nở mặt. Ngài không biết đâu, căn nhà mới hoàng thượng ban rất khí phái!" Vương thất cô cười nói. "Không biết lần này Chu công tử nhờ bà đến cầu thân là muốn cầu thân với vị nào?" Vô Ưu không hiểu lắm. Nghe vậy, Vương thất cô nhanh chóng trả lời: "Có phải bên cạnh nhị nãi nãi có một cô nương tên là Phục Linh hầu hạ không?" Vừa nghe đến Phục Linh, Vô Ưu bỗng hiểu ra, vì ngày đó ở Tiết gia nàng thấy mẹ con Chu gia quá mức khó khăn nên đã sai Phục Linh mang thuốc và đồ đến cho người ta, chẳng lẽ là người ta vì chuyện này mà vừa ý Phục Linh? Vô Ưu nói: "Đúng là có!" "Người Chu công tử muốn cầu thân chính là Phục Linh cô nương! Hơn nữa Chu công tử còn dặn ta chuẩn bị bốn phần lễ mọn cho nhị nãi nãi, cảm ơn ân tình trước đây đã ngài đã giúp đỡ họ, nói là ơn tình ngày đó trước nay Chu Văn Bằng hắn luôn ghi nhớ. Phục Linh cô nương cũng là một cô nương tốt, vì vậy hắn muốn lấy Phục Linh làm vợ, cưới hỏi đàng hoàng, dùng kiệu lớn tám người khiêng, sau này tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với nàng ấy! Nàng ấy vào cửa sẽ là phu nhân Thám hoa, vì vậy cũng xin nhị nãi nãi tác thành!" Vương thất cô khéo mồm khéo miệng nói ra mọi chuyện. Nghe vậy, Vô Ưu cười nói: "Ban đầu ta ra tay giúp không phải là vì phần lễ của hắn, có điều Chu công tử có thể được như ngày hôm nay ta cũng mừng thay cho hắn, cuối cùng mẫu thân hắn cũng coi như là hết khổ rồi, hắn cảm kích ta ta xin nhận! Còn việc hắn muốn cầu thân với Phục Linh, tuy ta là chủ tử của nàng nhưng dù sao cũng là chung thân đại sự, ta không quyết định thay nàng được, cái này phải hỏi ý của Phục Linh mới phải!" Vương thất cô vội nói: "Chuyện tốt như vậy nào có ai không muốn? Chỉ cần nhị nãi nãi bằng lòng, Chu công tử sẵn sàng bỏ tiền chuộc thân cho nàng ấy, mua thêm cho nhị nãi nãi một nha hoàn thông minh thông minh hầu hạ! Phục Linh đó, chẳng qua chỉ là một nha hoàn, không phải tương lai chỉ có thể gả cho gã sai vặt thôi sao? Nhưng Chu công tử này bây giờ đã là Thám hoa rồi, nàng ấy gả qua sẽ được làm chính thất, phu nhân Thám hoa chân chính, đợi hoàng thượng ban thánh chỉ, ít nhiều gì cũng là một chức quan lục phẩm thất phẩm. Hơn nữa Chu công tử này có thể nói là tiền đồ vô lượng! Một trên trời, một dưới đấy, làm gì có ai không muốn? Không bằng lòng thì đúng là kẻ ngu!" Nghe thấy lời này, Vô Ưu cười nói: "Ta không quan tâm tiền bạc, ta cũng muốn tác thành cho một giai thoại! Nhưng ta đã nói rồi, ta không thể quyết định chuyện chung thân đại sự của các nha hoàn, hay là vậy đi, vẫn làm như lần trước, ta phái người đi hỏi Phục Linh một câu là được, bà ngồi chờ một lúc!" "Được! Được!" Vương thất cô nói. Liên Kiều cười nói: "Ấy, khi nãy Phục Linh còn đứng ở đây mà, chắc là xấu hổ quá trốn đi mất rồi! Nhị tiểu thư, để nô tỳ đi hỏi Phục Linh, lần trước em đi hỏi Bách Hợp, em có kinh nghiệm!" Dứt lời, Vô Ưu gật đầu, Liên Kiều bèn đi ra ngoài. Bên này, Vương thất cô và Vô Ưu nói chuyện với nhau tầm mười lăm phút thì Liên Kiều đi vào, sắc mặt có phần nặng trĩu, bẩm báo: "Nhị tiểu thư, Phục Linh nói muội ấy... Không muốn!" Nghe nói như thế, Vương thất cô sửng sốt, có lẽ là thật không ngờ Phục Linh sẽ không đồng ý. Mà Vô Ưu cũng có phần bất ngờ, vì mối hôn sự tốt như vậy ngay cả tiểu thư nhà quan cũng ao ước, Phục Linh là nha hoàn chắc sẽ không có chuyện không đồng ý. Sau đó, Vương thất cô đứng bật dậy hét lên: "Cô nương, không phải cô nghe nhầm chứ? Mối...Mối hôn sự tốt như vậy, Phục Linh chỉ là một nha hoàn, làm gì có chuyện không đồng ý?" "Ta đã hỏi nhiều lần rồi, đúng là Phục Linh nói không đồng ý!" Liên Kiều khẳng định. === ===== Trans by LeeMon. === ===== Vô Ưu nghĩ thầm: Xem ra nhất định là có lý do gì đó, nếu Phục Linh đồng ý với mối hôn sự này thì có thể nói là thay đổi vận mệnh cả đời của em ấy, hơn nữa Phục Linh cũng là một người hiền lành tốt bụng, mặc dù em ấy hầu hạ nàng chưa lâu nhưng cũng coi như là tận tâm tận lực, nhất là chuyện mẫu thân của em ấy, em ấy rất biết ơn nàng, vì vậy Vô Ưu vẫn phải nghĩ cho em ấy, không thể cứ dễ dàng từ chối mối cửa hôn sự như vậy được! Vì vậy, Vô Ưu bèn khẽ cười nói: "Vương thất cô, bà cũng biết đấy, nhiều khi con gái hơi lạ lùng, cứ suy nghĩ lung tung, chưa biết chừng là xấu hổ nên ngại nói bằng lòng, hay là vậy đi, bà cứ về trước, lát nữa ta sẽ tự mình đi nói chuyện với Phục Linh, hai ngày nữa bà lại đến đây nhận câu trả lời, bà thấy sao? Dù sao cũng là chuyện cả đời, chúng ta không nên quá vội vàng!" Nghe nói như thế, Vương thất cô nhanh chóng gật đầu, nói: "Được, được, vẫn là nhị nãi nãi chu đáo! Vậy ta cáo từ trước, hai ngày nữa ta lại đến đây." "Ừ. Tiễn khách!" Vô Ưu gật đầu. Tiễn Vương thất cô đi rồi, Vô Ưu quay sang hỏi Liên Kiều đang đứng bên cạnh: "Phục Linh thật sự không đồng ý sao?" "Đúng vậy! Em khuyên can mãi, nhưng muội ấy cứ không gật đầu đồng ý!" Liên Kiều cũng không hiểu. Vô Ưu cúi đầu suy nghĩ, nói: "Em gọi Phục Linh đến đây, ta tự hỏi em ấy!" "Vâng." Liên Kiều nhanh chóng đi ra ngoài. Một lát sau, Phục Linh cúi thấp đầu đi đến, phúc thân với nàng, nói: "Nhị tiểu thư gọi nô tỳ?" Thấy giọng nói Phục Linh hơi khàn khàn, Vô Ưu nhíu mày, nói: "Ngẩng đầu lên!" Phục Linh hơi do dự nhưng không dám không nghe lời, sau đó ngẩng đầu lên, Vô Ưu vừa nhìn đã thấy đôi mắt Phục Linh sưng đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc xong, thấy vậy Vô Ưu thở dài một hơi, nói: "Sao em phải khổ vậy chứ? Đồng ý hay không cứ hỏi trái tim mình là được, tuy ta là chủ tử của em nhưng ta cũng muốn em tự quyết định, chỉ cần em gật đầu, ta và nhị gia sẽ chuẩn bị một phần đồ cưới như chuẩn bị cho Bách Hợp để gả em ra ngoài, cho dù là em không thích Chu công tử, không muốn cũng đừng miễn cưỡng, em khóc cái gì vậy?" "Nô tỳ... Nô tỳ..." Vô Ưu mới nói mấy câu Phục Linh đã nghẹn ngào nói không ra lời. Nhìn bộ dạng của Phục Linh, Vô Ưu nghi ngờ: "Chẳng lẽ không phải là em không đồng ý? Mà là có nổi khổ bất đắc dĩ?" "Hu hu..." Phục Linh vẫn khóc, không nói được lời nào. Thấy thế, Vô Ưu lại hỏi: "Em chỉ cần nói rốt cuộc em có thích Chu công tử hay không?" "Ừm." Sau một lúc lâu, Phục Linh gật đầu. "Nếu em cũng vừa ý Chu công tử, sao em lại không đồng ý mối hôn sự này?" Vô Ưu hỏi. Nghe vậy, Phục Linh nghẹn ngào trả lời: "Nhị tiểu thư, Phục Linh biết mình là ai, em chỉ là một nha hoàn mà thôi, nhưng Chu công tử thì không giống vậy, tuy rằng trước đây gia cảnh Chu công tử bần hàn nhưng bây giờ đã là Thám hoa rồi, chắc chắn sau này con đường làm quan vô cùng rộng mở, em thân là một nha hoàn sao có thể xứng với một người có chức quan như người ta chứ? Còn...Còn..." "Còn gì nữa?" Vô Ưu nhíu mày. Nghĩ ở cái thời đại phong kiến cổ đại này tư tưởng hại chết người, vẫn là vấn đề tôn ti cấp bậc! "Còn Phục Linh em tài hoa bình thường, dung mạo bình thường, nhất định không phải là trong lòng Chu công tử người ta có nô tỳ mới đến cầu thân, trước đây tiểu thư bảo Phục Linh đến Chu gia tặng đồ cho hai mẹ con họ, nô tỳ thấy cuộc sống của hai người đó quá khổ cực, nãi nãi Chu gia ốm yếu nhiều bệnh không có tiền trị liệu, nô tỳ nhớ đến mẹ của mình, vì vậy... vì vậy nô tỳ đã đưa cây trâm vàng tiểu thư thưởng nô tỳ cho họ. Có lẽ là hai người đó muốn trả ơn vì cây trâm vàng đó thôi, nô tỳ... nô tỳ không muốn Chu công tử vì đền ơn mới chịu cưới nô tỳ, nô tỳ tội gì vì chút ân tình này mà buộc cuộc đời của người ta chứ!" Phục Linh vừa khóc thút thít vừa nói. Trans by LeeMon.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]