Thấy Phục Linh nói vậy, Vô Ưu không thể không nhìn nha hoàn này bằng con mắt khác, nếu là các nha hoàn bình thường đã sớm mừng điên lên rồi, nhưng nàng ấy có thể bình tĩnh nghĩ đến chuyện liệu đối phương có thích mình thật lòng hay không, đằng sau sự cố chấp và bướng bỉnh là lòng tự trọng và tự ái, tuy rằng không tránh khỏi bị ảnh hường bởi tư tưởng phong kiến nhưng ở cổ đại này mà có thể nghĩ được như vậy cũng rất hiếm thấy. Vô Ưu cười nói: "Thật ra em nghĩ nhiều rồi, ta thấy Chu công tử cũng không phải một người hồ đồ, đương nhiên là biết đền ơn và cưới vợ là hai việc hoàn toàn khác nhau, không thể ghép hai chuyện này vào một được, khả năng là Chu công tử cũng có ý với em nên mới nhờ bà mối đến đây cầu thân!"
Nghe vậy, Phục Linh ngẩng đầu lên nhìn Vô Ưu, mắt sáng nàng ấy sáng lên, chứng minh nàng ấy rất mong đợi mối hôn sự này! Bỗng Liên Kiều chen miệng nói: "Phục Linh, nha đầu chết tiệt muội cẩn thận lỡ mất mối hôn sự tốt này đấy, hay là để nhị tiểu thư phái người đi nói với Vương thất cô là muội đồng ý rồi! Trước đây ta nghe Vượng Nhi nói muội cứ thế mà đưa cây trâm vàng duy nhất cho người ta, bây giờ mới thấy là muội nhìn xa trông rộng, một cây trâm vàng đổi một vị hôn phu tốt, ai, lần sau ta cũng sẽ tặng trang sức của mình cho người khác!"
Lời nói của Liên Kiều làm Vô Ưu, Phục Linh và Xuân Lan che miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-lo-phong-hoa/989767/chuong-139.html