Edit: Tiêu Tiêu
Hiểu chuyện không giống như một đứa nhỏ năm tuổi.
"Mẫu thân," Bạch Tiểu Thần ngây thơ chớp chớp mắt, "Vừa rồi Sở nương đến kịp thời, là người phân phó nàng đi sao?"
Bạch Tiêu khẽ gật mình, ánh mắt một lần nữa chuyển hướng sang Sở nương.
Sở nương là người Phượng Lâu, vì sao Thần Nhi lại dùng hai chữ "phân phó"?
"Vừa rồi Tiểu Mễ có quay về nói mục đích của ngươi cho ta biết, ta liền để Sở nương nhân dịp này đi một chuyến tới làm nhân chứng, " lông mày Bạch Nhan khẽ cau lại, "Mặc dù lần này ngươi làm việc gọn gàng, nhưng... về sau phải hứa sẽ không tiếp tục làm ra việc đẩy mình vào nguy hiểm, đã hiểu chưa?"
Bạch Tiểu Thần bĩu môi: "Thần Nhi chỉ không muốn để thế nhân hiểu lầm mẫu thân."
Thần Nhi chỉ không muốn để thế nhân hiểu lầm mẫu thân.
Đáy lòng Bạch Nhan chảy qua một dòng nước ấm, ôm lấy bánh bao nhỏ dưới đất, để hắn ngồi trên chân.
"Nhưng mà..." Bạch Tiểu Thần nghiêng cái đầu nhỏ: "Tiền gia lão đầu cũng là do mẫu thân gọi đến sao?"
Tiền gia?
Bạch Nhan khẽ híp mắt, nàng nhớ lại đêm ấy, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Làm thế nào mà Tiền gia lại xuất hiện vào thời khắc mấu chốt này?
Chẳng lẽ là...
Bỗng nhiên một khuôn mặt bá khí tuấn mỹ xuất hiện trong đầu Bạch Nhan, để trong mắt nàng hiện lên tia hoảng hốt.
Sẽ không phải thủ đoạn của nam nhân này chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-hau-khuynh-thien/1985519/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.