Liêu Bác Sinh nói: "Cái Quốc gia bảo hộ tất nhiên là tài nguyên khoáng sán, tiến hành khai thác và khai quật cũng phải có kế hoạch, đây là đại sự thiên thu, phải cam đoan đời đời con cháu của chúng ta cũng có thể có được tài phú như vậy, thế hệ này của chúng ta không thể làm bại gia tử, không ai có quyền mang đồ mà tổ tông để lại đi tiêu xài." Hắn nói xong thì hai mắt nhìn thẳng vào Lưu Kiến Thiết: "Hiện tại nói cho tôi biết, ai cho phép mỏ đá Thiên Hoằng khai thác phi pháp ở đây?"
Lưu Kiến Thiết mặt tái xanh, hắn biết một cửa này không dễ qua, hắn quay sang bí thư trấn ủy trấn Hồng Thạch Tiết Vĩ Dương.
Tiết Vĩ Dương mím môi, gân xanh trên cổ lộ hết cả ra, hắn biết Lưu Kiến Thiết đang nhìn hắn, nhưng hắn chỉ coi như là không nhìn thấy, Lưu Kiến Thiết à Lưu Kiến Thiết, lúc trước không phải anh gọi điện thoại, tôi dám gật đầu chuyện này ư? Một cán bộ hương trấn như tôi nào có lá gan lớn như vậy?
Lưu Kiến Thiết nhìn thấy thằng cha này không nói gì thì trong lòng bực lắm, thằng chó Tiết Vĩ Dương, chút tinh thần hy sinh này cũng không có, đã ai thấy khi chơi cờ vua cho tướng lao ra đánh bao giờ chưa, anh con mẹ nó chính là binh sĩ, vào thời khắc mấu chốt còn không chạy ra đỡ cho tôi có? Lúc này lưng áo Lưu Kiến Thiết đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tình trạng của Tiết Vĩ Dương so với hắn cũng không tốt hơn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060783/chuong-1197-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.